Bṓ cҺồпg Ьỏ ƌι Һọρ lớρ ƌể trȏпg cҺáu, vừɑ tҺấү Ьộ váү coп Ԁȃu mặc tҺì lɑo rɑ cҺặп cửɑ: “Đιḕu ȏпg ấү пóι quá sức cҺịu ƌựпg vớι tȏι!”

 

Tôi năm nay 28 tuổi, sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi kết hôn với mối tình 6 năm của mình. Cả hai đứa tôi ở chung một huyện, nhưng tôi ở thị xã còn nhà anh ấy ở trong làng. Cả hai đứa tôi tuy lấy gần nhưng cũng không làm dâu cũng chẳng làm rể. Chúng tôi đều tốt nghiệp đại học ở một trường ở Bắc Kinh, sau đó ở lại làm việc, dùng của hồi môn mua 1 căn nhà vừa vặn ở đây.

Tết năm ngoái, vì mới sinh em bé được 3 tháng nên tôi không về nhà đón Tết được. Thế nên, năm nay tôi xin nghỉ phép từ trước, 20 Tết tôi đã đưa con về nhà nội, sắm sửa để chuẩn bị ăn Tết ở đây luôn.

Hôm nay, trên nhà dì ruột tôi có tổ chức tất niên, con tôi lại mới về quê, thay đổi thời tiết nên hơi quấy, tôi không thể bế theo cùng. Tuy nhiên, buổi tiệc tất niên này khá quan trọng, thứ nhất là để tụ họp gia đình, thứ hai thì tôi cũng phải thể hiện chút tấm lòng của con cháu, bởi trước đó, gì cũng là người giới thiệu cho chồng tôi và công ty hiện tại. Anh ấy làm ăn khá tốt, có vị trí cao.

Đến bây giờ, cô con dâu vẫn thấy bất bình. Ảnh minh họa.

Nghe thấy thế, bố chồng nói rằng ông sẽ hủy luôn buổi họp lớp, ở nhà trông cháu. Nhà chồng tôi vẫn còn mẹ chồng, nhưng bà ấy 28 Tết mới nghỉ, không xin nghỉ ngang được. Ban đầu tôi cũng khá ái ngại với lời đề nghị của bố chồng nhưng thấy ông cũng vui vẻ, mẹ chồng cũng ủng hộ nên tôi không nỡ từ chối.

Nói sơ qua về bố chồng tôi. Tuy mới về làm dâu gần 3 năm nay nhưng tôi cũng hiểu được phần nào tính cách của ông ấy qua lời kể của chồng tôi và những lần tiếp xúc. Ông ấy đã về hưu được 5 năm nay, là kiểu người truyền thống, thậm chí có chút gia trưởng.

May mắn là chồng tôi không thừa hưởng tính gia trưởng đó từ bố (cười). Anh ấy cũng là kiểu người ngoan ngoãn, ít nói và trầm tính nhưng cũng hiện đại, chắc do cũng đã ở Bắc Kinh gần 10 năm nay. Người ta nói nam châm trái dấu hút nhau quả thật đúng. Tôi là kiểu người hoàn toàn đối lập với chồng, tính tôi có phần trẻ con, công chúa hơn. Đặc biệt, tôi rất chú trọng đến vẻ ngoài vì cũng làm trong ngành thời trang. Ở nhà có thể diện đồ bộ nhưng ra đường là tôi phải mất hàng tiếng đồng hồ để lên đồ. Tôi cũng tự tin mình là kiểu người biết chừng mực.

Chuyện là sáng hôm đó, theo lịch thì khoảng 10h sáng tôi đi tất niên. Từ 9h bố tôi đã ẵm con sang phòng ông bà. Tôi makeup và thay đồ và chuẩn bị bước ra cửa thì 1 tình huống éo le ập đến.
Bố chồng bỏ đi họp lớp để trông cháu, vừa thấy bộ váy con dâu mặc thì lao ra chận cửa: "Điều ông ấy nói quá sức chịu đựng với tôi!" - Ảnh 2.

Bố chồng và nàng dâu cãi vã vì trang phục mặc đi tất niên. Ảnh minh họa.

Thấy tôi trong chiếc đầm ngắn màu trắng, cổ xe hơi sâu, bố chồng tay bế con tôi, mặt đanh lại. Ông ấy hỏi: “Con mặc như thế này đi tất niên à?”. Tôi cũng vô tư đáp lại: “Vâng, có chuyện gì ạ bố’”.

Sau câu trả lời của tôi, phản ứng của bố chồng trở nên gay gắt hơn bao giờ hết. Ông ấy thậm chí còn lớn giọng: “Con nghĩ gì mà mặc như thế đi ngoài đường, rồi đến ăn tất niên giữa bao nhiêu người”. Thấy vậy, tôi mới nói lại là bộ đồ này rất bình thường, từ trước đến nay tôi vẫn mặc như vậy ra đường, hơn nữa, tôi cũng đã cẩn thận mặc thêm một chiếc măng tô khá lớn ở bên ngoài.

Bố chồng lại nghĩ tôi đang cãi lại ông ấy nên vô cùng bực tức. Tôi thì chẳng hiểu mình sai ở đâu. Ông ấy cứ liên tục nói rằng mặc như thế người ta sẽ đánh giá gia đình này không biết dạy con dâu, đây là ở quê chứ không phải ở thành phố.

“Ở thành phố con mặc thế nào cũng được nhưng đã về đây thì phải biết í chứ. Người ta bảo nhà này vô phúc cũng phải, con dâu cãi lại bố chồng nhem nhẻm khi không có chồng ở nhà”, lời lẽ của bố bắt đầu khiến tôi không thể chấp nhận nổi.

Lúc này, mẹ tôi ở trong phòng nghe ồn ào quá mới chạy ra. Bà ấy hiền và cũng hay bênh tôi nên vào nói đỡ. Tôi hiểu tính bố, ông ấy vốn gia trưởng nhưng chỉ cần tôi xin lỗi là xong chuyện. Có điều, tôi cũng là đứa ương bướng, tôi chẳng hiểu mình sai ở đâu để phải xin lỗi.

Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Ông lao ra chặn ở cửa, không cho tôi bước ra khỏi nhà và tuyến bố sẽ không chấp nhận tôi là con dâu nếu ngày hôm nay mặc chiếc váy đó đi ăn tất niên. Ông đã hi sinh buổi họp lớp để ở nhà phụ giúp tôi thì tôi cũng nên “hi sinh” ngược lại vì gia đình này.

“Ủa mọi người? Ông bà chăm cháu mà phải kể công ư? Còn chuyện tôi ăn mặc thế nào là quyền tự do cá nhân của tôi, chồng tôi chưa lên tiếng tại sao gia đình này lại ép buộc tôi. Mọi người có thấy quá đáng hay không?”.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *