Ở trong cái nhà bẩn kinh khủng thḗ này thì sớm muộn gì tȏi cũng phải nhập viện ᵭiḕu trị bệnh thần kinh mất thȏi!
Cuộc sống hôn nhân, có lẽ, là một hành trình đầy thử thách, giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả mênh mông. Và có lẽ, trong cuộc hành trình ấy, tôi là người phải chèo lái một mình, trong khi cả nhà chồng tôi – từ bố mẹ chồng đến chồng và cả em gái chồng – ai nấy đều tự nguyện trở thành hành khách vô tâm, vô trách nhiệm, vô tri đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Tôi vừa mới lướt qua 1 bài viết trên mạng xã hội nói rằng chúng ta – những con người bình thường chứ chưa nói đến là sạch sẽ nhé, sẽ không bao giờ chiến thắng được những người ở bẩn vì căn bản là họ không thấy như thế là bẩn. Giống như 1 kẻ không biết mình sai ở đâu thì có nói đến hàng tỷ lần thì họ vẫn sẽ mắc đúng cái lỗi sai ấy.
Ngôi nhà chúng tôi nó không hề giống 1 cái nhà! Cứ tưởng tượng một đống lộn xộn, chất chứa đầy rác rưởi, đồ đạc chẳng biết để đâu cho hợp lý, từ phòng khách đến phòng bếp, không một nơi nào đủ sạch sẽ để có thể thở một hơi dài mà không sợ hít phải bụi bặm thì giống cái nhà ở chỗ nào cơ chứ?
Tôi vốn dĩ không phải đứa gọn gàng, thời chưa lấy chồng tôi cũng khá bừa bộn nhưng tôi có bừa đến mấy thì tôi cũng không bao giờ ở bẩn cả. Bừa thì còn chấp nhận được chứ bẩn thì thật sự không ai chịu nổi. Lần đầu về nhà chồng ra mắt tôi đã ngỡ ngàng vì họ để đồ linh tinh, lôm côm vô cùng nhưng nói thật là lúc ý tình yêu che mờ mắt nào có thấy như vậy là bất ổn đâu, đến khi lấy nhau về rồi thì mới thấy không có cái gì là ổn hết!
Nhà chồng tôi bẩn đến nỗi giúp việc, hỡi ôi, những người phụ nữ tội nghiệp ấy, họ đến và đi như những cơn gió – không phải vì không muốn làm việc, mà vì sự bừa bộn, hỗn độn của căn nhà đã khiến họ phải bỏ chạy, sợ hãi không dám quay trở lại.
Nhưng hãy đợi đã, đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Điều khiến tôi phải mất ngủ, phải thốt lên trong vô vọng không phải là cái núi bát đĩa chưa rửa hay đống quần áo chất đống chờ giặt. Nếu như tôi không dậy làm thì họ sẽ moi quần áo từ đống quần áo bẩn ra để mặc tiếp thay vì ném cái núi quần áo bốc mùi đó vào máy giặt.
- Đi làm về ,thấy con riêng của chồng đang nấu cơm mà tôi rơi nước mắt ! Tôi đi làm về sớm hơn chồng nên chứng kiến cảnh con trai vào bếp nấu ăn .Nhìn mâm cơm tuy đơn giản nhưng ấm áp ,tôi không khỏi cảm động …Khi tôi bước vào căn nhà nhỏ của mình hôm đó, ánh mắt tôi chợt dừng lại nơi căn bếp. Trước mắt tôi là một hình ảnh khiến tôi nghẹn ngào: thằng bé – con riêng của chồng tôi, đang loay hoay với đôi tay nhỏ bé nấu ăn. Dáng vẻ gầy guộc của cháu đứng bên bếp lửa, chăm chú lật miếng trứng trên chảo, khiến tôi như bị cuốn vào một cảm giác ấm áp lạ kỳ. Tôi nhớ rất rõ ngày đầu tiên tôi gặp thằng bé. Chồng tôi từng ly hôn, và cậu bé – con trai riêng của anh…
- Vì lấy chồng xa, nhà bố mẹ chồng neo người nên 9 năm qua, tôi mới chỉ về ngoại ăn Tết được 2 lần. Trong 2 lần đó thì có một lần chồng tôi vắng mặt vì lý do sức khỏe. Thật ra, chồng tôi chỉ hắt hơi sổ mũi bình thường chứ không bệnh tật nặng nề gì, có điều, thấy anh không nhiệt tình, tôi cũng không nài ép. Năm nay, nhà chồng em gái có việc nên mùng 4 Tết mới được về ngoại. Thương bố mẹ, con cũng đã lớn nên tôi đề xuất với chồng về ngoại ăn Tết từ ngày 29 đến mùng 3. Tôi tưởng, chồng sẽ thấu hiểu tâm tư của vợ mà đồng ý, nào ngờ, anh ngúng nguẩy đưa ra lý do hết h:ồ:n, đến bố mẹ anh còn lắc đầu ng:án ngẩm,
- Để пҺậп tҺưởпg ʟȇп ƌếп 5 trιệu ƌồпg, пgườι dȃп cầп ʟưu ý пҺữпg gì kҺι gửι cʟιp vι pҺạm gιao tҺȏпg cҺo CSGT qua app VNeTraffιc?
- Mặc vợ con đ:ói khát, chồng bán cả vàng cưới gom 100 triệu để xây mộ tổ tiên to nhất làng: “Không thể để nhà khác kh:inh nhà anh được”, ngày khánh thành mộ thì nhận tin s:ét đ::ánh…
- 20 dấu Һιệu uпg tҺư tҺườпg ьị pҺụ пữ ьỏ qua
Ơ nhưng kì cục là họ – những người là chủ nhân của cái bãi rác lớn kia – lại rất vô tư chỉ trích, soi mói từng hành động, từng quyết định của tôi, như thể tôi là người phục vụ chuyên nghiệp, là quản gia họ bỏ tiền ra thuê về ấy.
Họ nghĩ rằng cưới tôi về thì những việc đó tôi phải làm hết, tôi làm là lẽ đương nhiên nhưng nếu tôi không làm thì họ thấy rằng nhà cửa cũng có đến nỗi nào đâu, bẩn 1 tí không sao vẫn ở được tốt!
Mỗi lần tôi nấu một bữa cơm, tôi cảm thấy mình không khác gì một đầu bếp trong một nhà hàng năm sao, nơi mà khách hàng có thể gọi món theo ý thích và sau đó phàn nàn về từng li từng tí một. Chồng tôi, người bạn đời lẽ ra phải sát cánh cùng tôi, thay vào đó lại trở thành một khán giả thờ ơ, người chỉ biết ngồi coi và phê bình, mà không hề muốn đặt tay vào việc nhà.
Và em gái chồng tôi, cô nàng này thì lại càng đắc lực trong việc phê phán. Cô ta luôn tìm mọi cách để bôi nhọ từng động thái của tôi, từ cách tôi quản lý gia đình đến cách tôi dành thời gian cho bản thân. Trong mắt cô ta, tôi chẳng qua chỉ là kẻ không xứng đáng, không đủ tốt để trở thành một phần của “gia đình hoàn hảo” nhưng thích ở bẩn của mình.
Thật hài hước khi nghĩ rằng, trong khi họ quá bận rộn với việc đưa ra những lời chỉ trích tủn mủn về tôi, họ không hề nhận ra hoặc cố tình làm ngơ trước thực tế rằng, sự lười biếng của họ đã biến ngôi nhà của chúng tôi thành nơi không thể chịu đựng nổi. Vậy mà, họ vẫn tự cho mình cái quyền được xoi mói và chỉ trích người khác.
Trong mắt họ, có lẽ tôi chỉ là một con rối, một cỗ máy không biết mệt mỏi, luôn luôn phục vụ, làm việc không ngừng nghỉ. Nhưng tôi không phải vậy, tôi cũng có cảm xúc, cũng có những giới hạn của bản thân. Mỗi lần họ chỉ trích, tôi cảm nhận sâu sắc từng lời nói cắt vào tâm can mình như những mảnh thủy tinh vỡ. Và rồi, bản thân tôi cũng dần dần trở nên chua ngoa, sắc sảo – không phải vì tôi muốn thế, mà bởi vì tôi được rèn giũa trong môi trường này, tôi học cách phòng vệ, để tồn tại.
Có lẽ, đã đến lúc tôi phải đặt lên bàn cân những gì mình chịu đựng và những gì mình xứng đáng nhận được. Cuộc sống hôn nhân không thể là một chiều, không thể chỉ có một người chịu đựng và một người chỉ biết đòi hỏi. Đã đến lúc phải có sự thay đổi, dù cho đó có thể là một cuộc cách mạng lớn lao, hay đơn giản chỉ là một cuộc đối thoại thẳng thắn, mở lòng. Nhưng dù sao, sự thay đổi đó là cần thiết, cho tôi, và cho cả gia đình này.
Còn không thì lành làm gáo, vỡ vứt xừ nó đi chứ tôi mệt lắm rồi. Ở trong cái nhà bẩn kinh khủng thế này thì sớm muộn gì tôi cũng phải nhập viện điều trị bệnh thần kinh mất thôi!