Mùng 1 đầu tháng, chồng nổi trận lôi đình vì mẹ chồng gọi điện “kể khổ,” tôi kéo anh vào phòng con trai, nhìn cảnh tượng trước mắt anh lập tức im bặt

Chồng tôi năm nay ngoài 30, nhưng hành xử thì đôi lúc chẳng khác gì một cậu bé bốc đồng!

Ảnh minh họa.

Gia đình chúng tôi dù không dư dả nhưng cũng không đến nỗi thiếu thốn: tôi làm văn phòng, lương tháng 5 triệu; chồng lương 20 triệu. Đám cưới của chúng tôi không chỉ là kết quả của tình yêu, mà còn là lời hứa sẽ cùng nhau xây dựng một mái ấm hạnh phúc. Những tưởng chặng đường đó sẽ thuận lợi, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra chồng mình có phần trẻ con, thiếu trách nhiệm.

Mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn kể từ khi tôi mang thai. Kỳ nghỉ thai sản khiến tôi phải tạm gác công việc, trong khi các khoản chi tiêu trong gia đình lại tăng lên. Đã vậy, mỗi tháng chúng tôi còn phải gửi về quê 3 triệu đồng cho mẹ chồng – người sống một mình sau khi chồng mất, phụ thuộc hoàn toàn vào con trai. Tôi từng gợi ý giảm bớt số tiền này vì cuộc sống ở quê đâu cần chi tiêu quá nhiều. Nhưng chồng tôi gạt đi, bảo rằng thương mẹ cô quạnh, làm con thì không nên so đo tính toán.

Để giảm bớt áp lực tài chính, tôi nhận làm công việc viết lách tự do dù đang trong kỳ nghỉ thai sản. Số tiền kiếm được không nhiều, nhưng ít ra giúp tôi cảm thấy bản thân vẫn đóng góp cho gia đình. Rồi ngày hạnh phúc nhất cũng đến: tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Mẹ đẻ tôi ở gần, bà thường xuyên đến giúp trông cháu để tôi có thời gian nghỉ ngơi. Những tưởng cuộc sống sẽ êm đềm trôi qua, nhưng rồi ngày hôm nay đã phá vỡ tất cả.

Mùng 1 đầu tháng, mẹ chồng gọi điện lên. Ban đầu bà hỏi thăm sức khỏe con cháu, nhưng chẳng mấy chốc chuyển sang than thở về việc nhà cửa xuống cấp, đồ đạc hỏng hóc, chi tiêu ngày càng tăng. Cúp máy, chồng tôi quay sang đề nghị tăng tiền gửi về quê lên 4-5 triệu đồng mỗi tháng.

🍓 BÀI VIẾT LIÊN QUAN 🍓

Tôi cố gắng bình tĩnh phân tích: “Phải về quê xem mọi chuyện thế nào đã rồi hẵng quyết. Giờ nhà mình cũng đang khó khăn, trả góp nhà chưa xong, lại nuôi con nhỏ, đâu thể tiêu xài vô tội vạ?” Nhưng chưa nói xong, chồng tôi đã quát lên, cáo buộc tôi ích kỷ, không xứng đáng làm con dâu. Anh cho rằng tôi chỉ biết nghĩ đến mình, bỏ mặc mẹ anh sống khổ sở.

Mùng 1 đầu tháng, tôi đã phải chịu đựng những lời nặng nề ấy từ chính người bạn đời. Nhưng tôi không muốn tranh cãi thêm, thay vào đó, kéo tay anh vào phòng con trai. Mẹ tôi đang ngồi ngủ gật cạnh chiếc nôi, dáng vẻ mỏi mệt sau một ngày chăm sóc cháu. Tôi nhìn chồng, giọng gằn nhưng nhỏ đủ để không làm bà tỉnh giấc: “Anh nhìn cho rõ đi!”

Chúng tôi trở lại phòng khách. Tôi nhấn mạnh rằng mẹ đẻ tôi chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì, dù bà vất vả không kể xiết. Vậy mà mẹ chồng thì liên tục gọi điện, mỗi tháng lại yêu cầu thêm tiền. Chồng tôi, lúc đầu tức giận, nay chỉ biết đứng lặng người. Lời tôi như giáng vào lòng tự ái của anh, khiến anh không thể phản bác.

Tôi không tiếp tục chỉ trích. Thay vào đó, tôi quay vào phòng, để mặc anh đứng đó. Thú thật, tôi bức xúc đến mức muốn hét lên, nhưng nghĩ đến mẹ đẻ đang nghỉ ngơi, tôi đành nén lại.

Giờ đây, tôi chỉ mong tìm được cách nào để mẹ chồng hiểu rằng chúng tôi cũng đang gồng gánh rất nhiều áp lực. Liệu tôi hành xử như vậy có đúng không? Hay có cách nào khác để giải quyết vấn đề này mà không khiến cả gia đình thêm mâu thuẫn?