7 giờ tối, tôi vừa kết thúc tan ca, đang trên đường trở về nhà thì điện thoại đột nhiên reo lên. Tôi chẳng buồn nhấc máy, bởi tôi biết người gọi điện là mẹ chồng tôi, suốt từ 4 giờ chiều đến giờ bà ấy gọi điện liên tục không ngừng, mục đích là để giục tôi mau về sớm nấu cơm mà thôi.
Thấy thái độ của mẹ chồng như vậy, tôi cạn lời không biết đáp sao, chẳng lẽ trước khi con trai nhà họ lấy vợ, cả nhà hít không khí để sống hay gì, ai cũng ở nhà nằm ườn rảnh rỗi, vẫn còn muốn tôi đi làm về lại tất bật hầu hạ cả gia đình nữa?
Tôi mặc kệ điện thoại, bắt xe buýt về nhà. Đến nơi, tôi thực sự ngỡ ngàng, bởi tôi vừa bước chân vào cửa nhà đã nghe tiếng mẹ chồng nói không dứt. Bà đang ngồi trên sô pha ăn quýt, bố chồng thì ngồi đọc báo, nhìn ai cũng có vẻ nhàn nhã lắm. Lúc thấy tôi đi vào, cả nhà đứng bật dậy.
Mẹ chồng nói: “Mẹ gọi cho con mười mấy cuộc điện thoại, sao con chẳng nghe cuộc nào thế? Bây giờ là 8 giờ tối rồi, cả nhà đói lắm rồi, chỉ biết ăn tạm mấy quả quýt thôi, còn con lại một mình ở ngoài thảnh thơi giờ mới thèm về?”.
Em dâu cũng bắt chước mẹ chồng đứng dậy nói: “Chị dâu ạ, em cũng chẳng muốn nói gì chị đâu, nhưng người ta toàn là 5 giờ tan ca, chị thì 8 giờ mới về nhà, chẳng lẽ chị nói dối là tăng ca, hay là đi tụ tập với bạn bè, ăn uống no say một bữa rồi?”.
Bố chồng không trách mắng tôi, cậu em chồng cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo tôi mau chóng xuống bếp rửa rau nấu cơm, cả nhà đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, muộn thêm chút nữa là lăn ra ngất mất. Nghe cả nhà chồng nói vậy, tôi cực kì tức giận nói: “Chẳng lẽ trong nhà trừ con biết nấu cơm ra thì không có ai biết làm gì nữa à?”.
- Vợ ṓm cҺồпg vẫп gọι Ьạп vḕ tụ tậρ rồι Ьắt cȏ Ԁọп Ԁẹρ, пҺưпg vừɑ quɑү ƌι ɑпҺ ƌã tҺấү Ьát ƌĩɑ “Ьɑү” cùпg lờι tuүȇп Ьṓ Һùпg Һồп
- Sáng vừa đưa ta:n:g chồng, chiều vợ xách túi bỏ đi không quay đầu lại không một giọt nước mắt rơi và sự thật ch:ấn độ:ng phía sau sự lạnh lùng ấy
- Chán vợ. Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn. Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra. Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em….
- CҺỉ vàι gιȃү lấү cҺιếc lắc vàпg tặпg cҺáu cҺồпg troпg пgàү tҺȏι пȏι ra kҺoe mà tȏι lãпҺ Һậu quả ƌầү căm tức
- CҺồпg tȏι cҺȇ vợ tɑпҺ mùι cá kҺȏпg xứпg пgồι xe tιḕп tỷ, mẹ cҺồпg lιḕп Ьước kҺỏι xe và пóι một cȃu kҺιếп cҺồпg tȏι kιпҺ Һồп Ьạt víɑ
Em dâu nghe vậy thì máu nóng bốc lên: “Đồ ăn với rau cỏ mẹ mua hết rồi, rửa sạch sẽ rồi, chỉ đợi chị về nấu lên thôi. Mẹ gọi chị bao nhiêu cuộc điện thoại rồi mà không thèm nghe một cuộc nào, chị đây là đang nhất quyết để cả nhà chết đói, thể hiện địa vị gia đình của chị đúng không, để cả nhà bao nhiêu người phải chờ chị cho ăn cơm!”.
Cả nhà nghe em dâu nói vậy xong ai cũng ủng hộ, cứ như là tôi cố ý không nấu cơm cho họ ăn vậy. Chồng tôi đứng cạnh cũng vội vàng xuống bếp vo gạo, còn giục tôi mau mau xuống bếp xào thức ăn.
Tôi quay lại nhìn kĩ một lượt tất cả mọi người trong nhà, ai cũng có chân có tay, sức khoẻ vô cùng tốt, rõ ràng có thể tự mình nấu nướng, thế nhưng cứ nhất quyết chờ tôi tan làm về hầu hạ cả nhà mới chịu. Nhìn thái độ của họ như vậy tôi càng bực mình, dựa vào đâu mà tôi thì cực khổ đi làm, về đến nhà lại còn phải phục vụ bao nhiêu người như thế? Thế là tôi quyết định không đáp ứng yêu cầu của họ như trước nữa, tôi không xuống bếp nấu cơm mà rút điện thoại ra, mở ứng dụng giao đồ ăn, đặt mấy món trên đó. Đặt món xong, tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế nghịch điện thoại, xem video giải trí.
Tôi chẳng buồn quan tâm đến ai, cứ ngồi đó lướt điện thoại chờ nhân viên giao đồ ăn đến, rồi cùng con ngồi xuống bàn ăn. Mẹ chồng thấy vậy lại lên cơn tức giận: “Có thực phẩm mà cô còn gọi đồ ăn ngoài làm gì? Cô có biết đồ ăn ngoài đắt thế nào không?”.
Tôi chẳng buồn to tiếng mà chỉ nhẫn nại đáp: “Con là con dâu của bố mẹ, chứ không phải là bảo mẫu miễn phí, hôm nay con mệt, con gọi đồ ăn ngoài một bữa cũng đâu có sao”.
Nói thêm một chuyện, chồng tôi ban đầu chỉ đón bố mẹ chồng đến nhà chúng tôi để tiện chăm sóc, ai ngờ ông bà lại đón cả nhà em chồng đến ở cùng mà chẳng buồn hỏi ý kiến tôi. Lý do rất đơn giản, ông bà muốn cháu nội có môi trường học tập tốt hơn, muốn được ở gần con út. Bây giờ, cả bố mẹ chồng, cả hai vợ chồng cậu út đều ở nhà, thế nhưng chẳng có ai chịu xuống bếp nấu cơm, ai cũng nằm chờ tôi đi làm về nai lưng ra hầu hạ, cứ như há miệng chờ sung vậy.
Đồ ăn tôi đặt được giao đến, tôi ngồi ăn cùng với bọn trẻ con, tôi chỉ mua vừa đủ 3 người ăn. Nhà chồng đói đến mức không chịu được, chỉ biết quay ra nhìn chồng tôi, chồng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành gọi thêm đồ ăn ngoài về. Bố mẹ chồng vừa ăn vừa nói mát mẻ, chê đứa con dâu này chẳng hiểu chuyện gì cả, bắt bố mẹ già ăn đồ ăn ngoài, chẳng hiếu thảo gì hết. Tôi mặc kệ không thèm tranh cãi, dắt con về phòng đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, bố mẹ tôi đến nhà chơi. Ông bà hỏi sao vợ chồng chú út lại ở đây ăn bám vợ chồng anh trai? Bố tôi còn hỏi lớn chúng tôi rước ông bà thông gia đến báo hiếu, giờ còn phải báo hiếu cả em chồng nữa à? Cả nhà chồng nghe thế thì xấu hổ cúi mặt.
Mẹ tôi liền cười nói có nhà đầu phố đang cho thuê, hỏi vợ chồng chú út có thuê không thì bà dắt tới đó xem. Sau đó mẹ tôi nhanh gọn giục em chồng tôi đi xem nhà, rồi làm hợp đồng. Ngày hôm sau đã ép được hai vợ chồng họ chuyển ra ngoài ở. Tôi cũng tạm yên lòng, giờ chỉ còn phải lo cho bố mẹ chồng thôi.