Sáng nay, khi ᵭưa con ᵭi trẻ, tȏi vȏ tình gặp 1 người quen, cȏ ấy giật mình vì em bé nhà tȏi trộm vía rất bụ bẫm.
Khi sinh con, ai cũng nghĩ rằng họ sẽ nhận được những lời chúc phúc và sự hỗ trợ từ người thân trong gia đình. Nhưng không, đâu phải cuộc sống lúc nào cũng như một bức tranh màu hồng. Đặc biệt là khi có những người thân “tốt bụng” thích xen vào cuộc sống riêng tư của người khác.
Hơn một năm trước, tôi đã chào đón thiên thần nhỏ của mình đến với thế giới này. Một hành trình mới đầy thách thức, mồ hôi và nước mắt, nhưng cũng là hành trình tuyệt vời, khiến tôi trưởng thành và học hỏi được rất nhiều điều.
Thời điểm mang thai tôi tăng cân rất nhiều, ngay cả khi sinh con xong tôi vẫn nặng hơn so với hồi chưa có bầu tận 30kg. Khoảng thời gian đó tôi gần như không hoạt động gì trên mạng xã hội vì rất tự ti ngoại hình của mình.
Đây là lần thứ 2 sinh nở của tôi nhưng cả 2 lần vượt cạn đều chẳng hề có sự giúp đỡ hay động viên nào từ nhà đẻ. Sau nhiều mâu thuẫn, tôi quyết định âm thầm cắt đứt liên lạc với họ vì không muốn chính bản thân mình tổn thương thêm.
Nhà tôi sống tứ đại đồng đường nên vô cùng phức tạp, đặc biệt là thím tôi, vợ của chú út, người phụ nữ cứ đi đến đâu là ở đấy có “drama”. Tôi và thím cách nhau có 3 tuổi, thời gian đầu tôi cũng rất tôn trọng thím vì dù sàng sàng tuổi nhau đi chăng nữa thì đấy cũng là vợ của chú mình, thế nhưng sau 1 số chuyện, tôi và thím gần như cạch mặt nhau.
- Vợ ṓm cҺồпg vẫп gọι Ьạп vḕ tụ tậρ rồι Ьắt cȏ Ԁọп Ԁẹρ, пҺưпg vừɑ quɑү ƌι ɑпҺ ƌã tҺấү Ьát ƌĩɑ “Ьɑү” cùпg lờι tuүȇп Ьṓ Һùпg Һồп
- Sáng vừa đưa ta:n:g chồng, chiều vợ xách túi bỏ đi không quay đầu lại không một giọt nước mắt rơi và sự thật ch:ấn độ:ng phía sau sự lạnh lùng ấy
- Chán vợ. Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn. Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra. Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em….
- CҺỉ vàι gιȃү lấү cҺιếc lắc vàпg tặпg cҺáu cҺồпg troпg пgàү tҺȏι пȏι ra kҺoe mà tȏι lãпҺ Һậu quả ƌầү căm tức
- CҺồпg tȏι cҺȇ vợ tɑпҺ mùι cá kҺȏпg xứпg пgồι xe tιḕп tỷ, mẹ cҺồпg lιḕп Ьước kҺỏι xe và пóι một cȃu kҺιếп cҺồпg tȏι kιпҺ Һồп Ьạt víɑ
Vì không còn giữ liên lạc với người trong nhà nên tôi cũng không rõ mọi người sống như thế nào, tôi không tọc mạch, không tò mò nên cũng chỉ mong họ để yên cho tôi sống thôi. Thế nhưng không hiểu sao dù đã chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa nhưng thím vẫn nhất quyết phải hằn học với tôi.
Em bé nhà tôi được khoảng 6 tháng thì tôi bắt đầu lên kế hoạch giảm cân và thành công lấy lại được vóc dáng cũ. Phụ nữ mà, ai chẳng thích đẹp, từ khi ngoại hình chỉn chu và quay trở lại với công việc thì tôi lại tích cực hoạt động trên mạng xã hội như cũ. Vậy là thời điểm tôi tệ nhất thì tôi không phô ra nhưng khi năng lượng của mình tích cực hơn thì tôi sẵn sàng chia sẻ với mọi người.
Tôi không ngần ngại đăng tải những khoảnh khắc hạnh phúc của mình lên mạng xã hội, từ những bức ảnh đi chơi, ăn uống đến việc giữ gìn vóc dáng. Đó là cách tôi tận hưởng cuộc sống và chứng minh rằng làm mẹ không có nghĩa là phải từ bỏ bản thân mình.
Nhưng có vẻ như việc tôi chăm sóc bản thân lại trở thành điều gì đó đáng bị chỉ trích trong mắt người thím “tâm lý” và “hiểu biết” của tôi. Chẳng hiểu sao thím lại có suy nghĩ rằng việc tôi giữ gìn ngoại hình và có những phút giây thư giãn ngoài kia là việc gì đó tội lỗi lắm.
Sáng nay, khi đưa con đi trẻ, tôi vô tình gặp 1 người quen, cô ấy giật mình vì em bé nhà tôi trộm vía rất bụ bẫm, hiện tại bé 14 tháng và nặng 14kg, cao 87cm, phát triển rất tốt và vô cùng khỏe mạnh. Tôi có thể tự hào nhận mình là bà mẹ rất nghiện con và tôi chăm sóc con cái rất cẩn thận, kể cả đứa lớn nhà tôi cũng có chiều cao cân nặng vượt trội. Ấy vậy nhưng chỉ vì vài cái ảnh ăn mặc chỉn chu, ngoại hình gọn gàng, làm móng và nối mi mà bỗng nhiên tôi biến thành bà mẹ chẳng ra gì!
Thím tôi đi khắp nơi kể với cả người quen lẫn người chẳng quen biết rằng tôi bỏ bê con cái, suốt ngày chỉ thấy quần quần áo áo, đi du lịch rồi làm đẹp chứ không chăm lo gì đến 2 đứa trẻ cả, thằng lớn thì luộm thuộm còn thằng bé thì còi xương suy dinh dưỡng!
Kể từ ngày cắt đứt liên lạc với nhà đẻ, tôi sống 1 cuộc sống nhẹ nhàng, không nặng nề đầu óc, không phải nghĩ xem mình làm thế có phật ý ai không nên tôi sống tích cực hơn rất nhiều. Chỉ bởi vì tôi trở nên tốt đẹp hơn nên tôi có nhiều năng lượng để chăm lo cho chồng con và bản thân mình mà bỗng nhiên biến thành tội đồ từ mồm bà thím ra đến mắt của người này người kia.
Thế giới quan của bà thím thật đáng sợ khi gán ghép những chuẩn mực khắt khe và lỗi thời lên người khác rồi đi phán xét trong khi người ta nào có làm gì ảnh hưởng đến miếng cơm manh áo của nhà bà đâu?
Tôi không nhớ lúc nào mà việc một người mẹ muốn sống vui vẻ, muốn trở nên xinh đẹp lại trở thành tội đồ. Ý là với thím ấy thì người mẹ lý tưởng là phải luôn xuề xòa, luộm thuộm, đầu bù tóc rối, mệt mỏi và hy sinh tất cả cho con cái? Tại sao không được là một người phụ nữ vừa có thể chằm chồng con, vừa có thể quan tâm đến chính mình?
Mà cái trò đời là chỉ cần có chủ đề để bàn tán là những kẻ rảnh rỗi và nhiều chuyện sẽ sẵn sàng hứng khởi với những lời đồn đại không đầu không đuôi. Thế là thím tôi, với cái miệng lưỡi không biết mệt, thích thú đi rêu rao khắp nơi như thể bà có nhiệm vụ phải “cứu rỗi” những người mẹ bất hạnh như tôi khỏi cuộc đời “đú đởn” mà tôi đang sống.
Mà kể cả cứ coi như tôi là con mẹ không ra gì đi thì có ảnh hưởng gì đến bà thím ấy đâu nhỉ.
Có lẽ tôi nên cảm ơn thím vì đã quan tâm đến cuộc sống cá nhân của tôi đến vậy. Nhưng xin lỗi, cuộc sống của tôi không phải là một show truyền hình mà bà có thể ngồi nhà, nhấm nháp trà và bình luận. Tôi là người mẹ của con tôi và tôi biết mình đang làm gì. Không cần thím phải làm bản tin trưa để thông báo cho cả khu phố biết tôi mặc gì, đi đâu hay làm sao.
Tôi không phải là robot, tôi cũng cần có thời gian cho riêng mình, để nạp lại năng lượng và duy trì sự cân bằng trong cuộc sống. Điều đó giúp tôi trở nên một người mẹ tốt hơn, với tinh thần lạc quan và hạnh phúc để lan toả đến con tôi.
Vậy nên, thay vì tiếp tục phí phạm thời gian nói xấu sau lưng người khác, tại sao thím không chú tâm vào cuộc sống của mình, tìm kiếm hạnh phúc riêng và để mọi người yên?
Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói rằng: Tôi không cần sự phán xét từ ai, nhất là từ những người chỉ biết ngồi lê đôi mách. Tôi tự hào về cuộc sống của mình, tự hào là một người phụ nữ độc lập và một người mẹ tràn đầy tình yêu. Và nếu việc tôi chăm sóc bản thân khiến thím khó chịu thì chắc là thím ấy còn phải khó chịu dài dài.