Cách đây mấy năm tôi đi xuất khẩu lao động bên Nhật Bản, sang bên đó tôi gặp Hải rồi yêu nhau. Vì sẽ xác định chuyện lâu dài nên hai đứa dọn về sống chung như vợ chồng, chỉ đợi ngày về nước cưới. Có điều ở cùng hơn 1 năm Hải vẫn không mang bầu, đi khám phát hiện em bị nội mạc tử cung dày dẫn tới khó đậu thai. Trùng hợp đúng thời điểm Hải hết hợp đồng lao động bên Nhật, vậy là tôi bàn em cứ về nước chữa bệnh để giảm bớt gánh nặng chi phí. Vì thực tế nền y học của nước nhà cũng phát triển không kém Nhật Bản, mà tiền khám chữa lại thấp hơn nhiều.
Hai đứa thống nhất như vậy, tôi xin nghỉ 2 tháng đưa Hải về Việt Nam. Thời gian đó tôi cũng đến nhà người yêu xin phép bố mẹ cho hai đứa qua lại. Dự tính là tôi hết hợp đồng rồi về mới cưới. Gia đình cô ấy cũng không phản đối gì cả nên tôi yên tâm.
Trở lại Nhật Bản, tôi lăn lộn kiếm tiến, làm ngày chưa đủ, tranh thủ nhận thêm việc làm ban đêm để có thêm thu nhập, đảm bảo mỗi tháng gửi về cho Hải 40 triệu vừa để chữa bệnh, vừa để tiết kiệm mua nhà riêng của 2 đứa.
Hơn 1 năm sau, tôi lại tranh thủ về nửa tháng. Sau lần “hội ngộ” này, Hải thông báo có bầu, cô ấy còn chụp ảnh phiếu siêu âm thai gửi cho tôi xem. Lúc đấy tôi không biết nên mừng hay nên lo bởi vì vừa sang bên này, ít nhất cũng phải 3 năm nữa mới về được. Bọn tôi chưa làm đám cưới, chỉ lo cô ấy ở nhà bị người ta dị nghị không chồng mà chửa thì tội lắm.
Tôi bàn hay để mẹ với anh em họ hàng vào làm đám hỏi rồi rước cô ấy về quê tôi ở. Bố tôi mất mà mẹ thì già yếu không đi lại được, có con dâu với cháu sớm tối chăm sóc nhau sẽ vui vẻ hơn. Nhưng Hải nói không cần, cô ấy có thể tự chăm lo được cho bản thân, có gì lại nhờ bố mẹ đẻ nữa chỉ cần mỗi tháng tôi gửi tiền về để nuôi con là được rồi. Nghĩ thương vợ chưa kịp cưới xin gì lại sinh con không có chồng ở bên cạnh chắc tủi thân lắm nên liên tục gọi điện động viên em:
- NҺữпg пgườι Ьị uпg tҺư tҺườпg có 8 ƌιểm cҺuпg vào Ьuổι sáпg, пҺấɫ là sau 40 tuổι rõ mồm một
- CҺăm sóc mẹ cҺồпg ở ЬệпҺ vιệп Һết mực cҺu ƌáo, vȏ tìпҺ пgҺe một cȃu пóι củɑ Ьà, tȏι ƌɑu lòпg Ьỏ vḕ пgɑү troпg ƌȇm
- Tôi là cô gái 23 tu;ổ;i, sinh ra từ mối tình ngang trái giữa mẹ và một người đàn ông đã có gia đình. 25 năm trước, bố tôi – khi đó là người đàn ông có vợ và hai con – đi công tác xa và tình cờ gặp mẹ. Năm tôi 18 t;u;ổi, cơ hội gặp lại bố xuất hiện khi tôi lên Hà Nội học đại học. Vợ của bố biết đến sự tồn tại của tôi và, thật bất ngờ, bà không cấ;m đoán tôi gặp ông. Bà tỏ ra bao dung, thậm chí còn chủ động gọi tôi đến mỗi khi nhà có việc. Cách đây 10 năm, ông bà nội tôi bán đất và chia tiền cho các con. Với phần được chia, bố và vợ đã mua lại căn hộ chung cư từ nhà ngoại để cho thuê, đồng thời mua thêm một căn nhà để cả gia đình sinh sống. Tôi nghe mọi người kể rằng căn hộ chung cư là tài sản chung của bố và bà. Đến khi tôi học năm thứ hai đại học, bố bảo tôi dọn đến căn hộ chung cư đó ở. Ông còn khẳng định sau này căn hộ sẽ thuộc về tôi. Hai năm trước, bố tôi mất đ;;ột ng;ộ;t vì t;a;i n;ạ;n giao thông. M;ấ;t đi ông, tôi đ;a;u đ;ớ;n như m;ấ;t đi một phần chỗ dựa tinh thần lớn lao. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi có ý định đón mẹ lên Hà Nội để sống cùng mình. Vợ của bố nói với tôi bằng thái độ dứt khoát: “Căn hộ này là của tôi, cô chỉ ở nhờ. Nếu muốn đón mẹ cô lên, hãy dọn ra ngoài. Đây không phải nhà của cô.” Nói đến đây tôi mới ng;ã ng;ửa về sự thật…
- Troпg vườп trồпg 5 cȃү, coп cҺáu suпg túc, пgũ pҺúc ƌếп cửa, là 5 cȃү gì?
- 5 vιệc cҺa mẹ cứ vȏ tư làm, пҺưпg vḕ sau coп cáι pҺảι trả пgҺιệp
“Tuy chúng ta chưa cưới nhưng trong lòng anh đã coi em là vợ, cả đời không yêu ai khác. Em ở nhà chăm sóc con thật tốt, đợi anh về sẽ cho em một đám cưới hoành tráng. Anh nhất định không để em phải chịu thiệt thòi”.
Nhà tôi với nhà Hải cách nhau mấy trăm cây số, mẹ lại có tuổi rồi nên lúc con dâu đẻ bà cũng chẳng qua lại được. Cô ấy vẫn chụp ảnh của hai mẹ con gửi đều đều cho tôi xem. Thương vợ, mỗi tháng tôi gửi cho 40 triệu để 2 mẹ con chi tiêu. Vậy mà thỉnh thoảng cô ấy vẫn cằn nhằn kêu không đủ.
Cố gắng làm việc cày cuốc 5 năm cũng trôi qua, lần này tôi về hẳn không đi nữa. Về nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi tôi bắt xe vào trong quê Hải. Đến đó tôi mới ngã ngửa vì bố mẹ cô ấy bảo con gái họ đi lấy chồng cách đây hơn 2 năm rồi.
Hóa ra ngoài yêu tôi, Hải còn yêu thêm một người ở quê nữa. Cô ấy về nước, lợi dụng tiền tôi gửi về để chữa vô sinh rồi lấy luôn người đàn ông kia. Đứa bé mà tôi cứ tưởng con mình, đêm nào buồn lại mang ảnh nó ra ngắm nghía, hôn hít, thậm chí khóc vì nhớ lại là con của người khác. Bấy lâu nay cô ta lừa dối tôi để moi tiền thôi.
Tôi quá đau đớn vì mấy năm trời bị ăn quả lừa đắng chát, gửi tiền về nuôi con của kẻ khác để rồi ôm ấp 1 giấc mơ hạnh phúc không có thật. Số tiền ấy là mồ hôi, nước mắt mà tôi phải làm việc cật lực ở nước ngoài mới có được. Càng nghĩ tôi càng uất nghẹn nhưng không biết phải làm sao để đòi lại số tiền đã gửi về cho cô ấy chữa trị vấn đề nội mạc tử cung, và nuôi con của người khác…