Vợ tȏι láι ȏ tȏ cҺỉ ƌể ƌuɑ ƌòι, tҺáпg пào cũпg mất cả ƌṓпg tιḕп vì vɑ quẹt

Tháng nào cũng bỏ ít thì một triệu, nhiḕu thì hơn chục triệu ᵭṑng ᵭể khắc phục sự cṓ tȏng xe của vợ, tȏi khȏng thể khȏng lầm bầm cȃu “bán xăng cho phụ nữ là tội ác”.

Vợ tôi lái xe rất kém, thi bằng lái 5 lần mới đỗ, nhưng rất thích lái. Dù hẹn hò với bạn cách có vài cây số thì cô ấy vẫn nhất định lấy ô ra đi dù mất đến nửa tiếng do đường đông và xử lý kém, trong khi phóng xe máy thì chỉ mất chưa đến 10 phút. Vì lái kém nên vợ tôi thường xuyên va quệt, khiến tôi rất áp lực mỗi lần giao chìa khóa cho vợ, nhưng vẫn không thể không đưa.

Cuối tuần vừa qua, vợ tôi bảo muốn lấy xe lên phố cùng vài người bạn. Cô ấy mới ra khỏi nhà được 1 tiếng đồng hồ thì đã gọi điện cho chồng, giọng như đang mếu máo: “Anh ơi xảy ra chuyện rồi, em vừa đâm xe anh ạ” . Tôi thở phào khi biết cô ấy an toàn, cũng không ai khác bị thương, nhưng vẫn rất căng thẳng không biết hậu quả vợ gây ra có ảnh hưởng nặng nề đến túi tiền của tôi như một số lần trước đó hay không, liền lấy xe máy phi 15km từ nhà lên hồ Tây để xem tình hình.

Hóa ra vợ tôi không gây tai nạn mà lùi xe tông vào chiếc trụ sắt người ta đặt bao quanh hồ khi tìm cách đỗ trên vỉa hè. Kết quả là hỏng đèn hậu, hỏng cửa cốp. Thấy tôi đến, vợ “bàn giao hiện trường” toàn bộ rồi bắt taxi tiếp tục cùng mấy bà bạn vui chơi, dặn tôi mang xe đi sửa: “Anh tiện xem lại màn hình và camera sau luôn nhé. Chắc nó hỏng từ trước, em lùi xe, màn hình chưa kịp hiển thị gì thì bỗng nhiên tông vào cái cột rồi. Mà ai đặt cái cột giữa vỉa hè cũng vô duyên thật”.

Tôi ngậm ngùi đem xe ra hãng, tổng thiệt hại là 12 triệu đồng. Tôi phải bỏ ra 4,5 triệu đồng, phần còn lại may mắn được bảo hiểm chi trả. Đây chỉ là một trong những trường hợp nặng trong 3 năm vợ tôi lái xe, còn những va quệt nhỏ tốn một vài triệu đồng thì tháng nào cũng có.
Vợ tôi lái ô tô chỉ để đua đòi, tháng nào cũng mất cả đống tiền vì va quẹt - Ảnh 1.

                                (Ảnh minh họa: Stocksy)

Những lần phải mang xe đi sửa rồi mất cả đống tiền, tôi lại muốn nhắc đi nhắc lại cái câu mà cánh đàn ông hay nói: “Bán xăng cho phụ nữ là một tội ác” . Nói vậy thật ra cũng hơi quá vì nhiều chị em lái xe rất giỏi, nhưng lái kém mà thích mang xe ra lượn để “làm màu” như vợ tôi thì thực sự tai hại.

Tôi với vợ đã lấy nhau được hơn 10 năm, có 2 con trai. Cách đây 3 năm, khi kinh tế khấm khá hơn, bắt đầu có tiền tích lũy, tôi mua xe để tiện đi làm và đưa đón vợ con, chở cả nhà đi chơi khi có thời gian rảnh.

Vợ tôi cũng học lái vì bạn bè cô ấy rất nhiều người đi xe bốn bánh. Tôi rất ủng hộ vì muốn cô ấy chủ động đi lại, thậm chí có thể chở chồng mỗi lần tôi muốn uống vài chén rượu với bạn bè. Nhưng xem vợ tập lái, tôi nhanh chóng hết hy vọng, vì vợ tôi sinh ra không phải để lái xe.

Cô ấy học trì trà trì trật, kỹ năng nào cũng luyện mãi mà vẫn vụng, đi thi rớt xuống, lần thứ 5 được qua vì may mắn. Vợ tôi còn đùa: “Chắc giám khảo nhìn thấy em nhiều quá chán đến cổ nên cho qua cho xong“. Câu nói nghe có vẻ biết mình biết ta lắm, nhưng thực tế cô ấy bất chấp năng lực lái xe dưới trung bình của mình, thường xuyên lôi ô tô ra chạy chỉ vì “bạn em toàn đi ô tô cả”; “phụ nữ thời đại là phải đi bốn bánh“.

Chở con đi học là việc của tôi, còn cô ấy lái ô tô là để đi ăn, đi cà phê với bạn, đi dự đám cưới hay dạo chơi cuối tuần, kệ ba bố con tôi đèo nhau đi chơi bằng xe máy hoặc chờ taxi. Và mỗi lần vợ lấy xe đi, tôi lại phải xác định tinh thần bỏ tiền khắc phục hậu quả, may mà cô ấy chỉ mới tự làm xe mình móp méo hoặc tông hỏng xe người khác thôi chứ chưa gây thương tích cho ai.

Mỗi lần tôi bóc mẽ vợ rằng lái ô tô chỉ để làm màu, để đua đòi, cô ấy lại cãi bằng được. Mà không chỉ vợ tôi, nhiều chị em khác cũng thế, lái đã kém lại cứ thích mang xe ra lượn cho oai, lùi không biết lùi, đỗ không biết đỗ, quay xe thì đứng ì ra giữa phố gây tắc đường, nhiều khi đang vội nhìn thấy mấy quý bà này mà nản.

Tôi đã nhiều lần muốn “dạy phụ đạo” cho vợ để nâng cao tay lái nhưng cô ấy lười nên thoái thác, lấy vớ “mỗi người có một kiểu lái xe riêng, cứ bắt em lái theo kiểu của anh thì em không làm được“. Cô ấy không muốn thì tôi cũng không thể ép, cũng không từ chối nổi mỗi lần vợ đòi chìa khóa để đi. Vì thế mà tôi rất lo, mất tiền sửa xe hay đền cho người ta sửa xe là một chuyện, sợ nhất là không an toàn.

Khuyên vợ không xong, tôi đang tính chuyện bán ô tô cho khỏi nơm nớp dù không có nó thì cũng rất bất tiện. Chắc chắn cô ấy không đồng ý vì không có ô tô thì kém bạn kém bè, nên tôi đang vắt óc nghĩ lý do nào xuôi tai một chút, có lẽ là lấy cớ công việc làm ăn khó khăn cần thêm vốn để nhanh chóng tống khứ mối nguy cơ mang tên 4 bánh ra khỏi nhà.