Giúp việc mà giống “bà nội thiên hạ” thì nên tiễn gấp, còn tiếc làm chi? Cả chung cư tôi thức trắng đêm lắng nghe tiếng la hét và gào khóc phát ra từ căn hộ của 2 mẹ con ở tầng 5 Xin tiền anh trai chữa bệnh cho chồng, anh thốt một câu […]
Tháng: Tháng 2 2025
Vợ bị chê trong buổi họp lớp, chồng thẳng thừng đuổi về nhà, nhưng chỉ 5 phút sau anh chồng run rẩy mất cả sự nghiệp trong tay
Trong cuộc đời bất cứ ai cũng ít nhất phải có một lần sai. Chỉ là sai đến đâu và sai thế nào rồi sửa nó ra sao. Nhưng cũng có nhiều người chỉ sai 1 lần thôi là đã mãi mãi mất đi cơ hội được sửa chữa. Cũng giống như câu chuyện của […]
Ông bà ngoại tôi sinh tận 7 người con, 2 trai 5 gái. Mẹ tôi xếp thứ ba, nên tôi cũng được làm chị của một đàn em họ lít nhít. Những năm tháng tuổi thơ của tôi trôi qua rất hạnh phúc, dù ngh;èo đ;ói nhưng đầy ắp kỉ niệm vui bên ông bà và hội anh chị em nhà ngoại. Lúc ông ngoại m;ất đi thì bà ngoại cũng bị li;ệt nửa người nên 6 người con đều thay nhau chăm sóc, chỉ có dì út ở xa là không về chăm bà được nên thỉnh thoảng gửi ti;ền. Ít lâu sau dì út l;y h;ôn dọn về sống với bà, dì nhận phần chăm bà còn những người còn lại gửi ti;ền mỗi tháng chục triệu cho dì. Nhưng sự thật dì không thương bà đến mức ấy. Bình thường ai đến gặp bà đều báo trước cho dì út, nhưng nay tôi với mẹ tiện đường đi viện về mang thêm thu;ốc bổ cho bà nên tự mở cửa vào luôn. Đúng lúc ấy dì út đang ngồi nói chuyện điện thoại, mẹ con tôi s;ốc ng;a;ng khi nghe những câu t;ệ b;ạc thốt ra từ chính miệng của dì. Tôi lạnh hết cả s;ống lưng khi hiểu ra toàn bộ sự thật..Tôi vội lật chăn lên, cảnh tượng bên dưới khiến chúng tôi cùng bật khóc……
> Chuyến viếng thăm bất ngờ trở thành cơn ác mộng khi mẹ tôi phát hiện ra sự thật về dì út. Ngày tôi còn nhỏ, mỗi khi bố mẹ chuẩn bị gửi 2 chị em để đi làm, tôi luôn đòi sang ngoại chơi vì bên ấy đông anh chị em họ. Bên nội […]
Tôi là cô gái 23 tu;ổ;i, sinh ra từ mối tình ngang trái giữa mẹ và một người đàn ông đã có gia đình. 25 năm trước, bố tôi – khi đó là người đàn ông có vợ và hai con – đi công tác xa và tình cờ gặp mẹ. Năm tôi 18 t;u;ổi, cơ hội gặp lại bố xuất hiện khi tôi lên Hà Nội học đại học. Vợ của bố biết đến sự tồn tại của tôi và, thật bất ngờ, bà không cấ;m đoán tôi gặp ông. Bà tỏ ra bao dung, thậm chí còn chủ động gọi tôi đến mỗi khi nhà có việc. Cách đây 10 năm, ông bà nội tôi bán đất và chia tiền cho các con. Với phần được chia, bố và vợ đã mua lại căn hộ chung cư từ nhà ngoại để cho thuê, đồng thời mua thêm một căn nhà để cả gia đình sinh sống. Tôi nghe mọi người kể rằng căn hộ chung cư là tài sản chung của bố và bà. Đến khi tôi học năm thứ hai đại học, bố bảo tôi dọn đến căn hộ chung cư đó ở. Ông còn khẳng định sau này căn hộ sẽ thuộc về tôi. Hai năm trước, bố tôi mất đ;;ột ng;ộ;t vì t;a;i n;ạ;n giao thông. M;ấ;t đi ông, tôi đ;a;u đ;ớ;n như m;ấ;t đi một phần chỗ dựa tinh thần lớn lao. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi có ý định đón mẹ lên Hà Nội để sống cùng mình. Vợ của bố nói với tôi bằng thái độ dứt khoát: “Căn hộ này là của tôi, cô chỉ ở nhờ. Nếu muốn đón mẹ cô lên, hãy dọn ra ngoài. Đây không phải nhà của cô.” Nói đến đây tôi mới ng;ã ng;ửa về sự thật…
Bà nói rằng vì bố tôi đi cặp bồ với mẹ tôi, có con riêng là tôi, bà phải làm thế để giữ lại tài sản cho con của bà. Tôi là cô gái 23 tuổi, sinh ra từ mối tình ngang trái giữa mẹ và một người đàn ông đã có gia đình. 25 […]
Con ốm không có một xu đành tìm chồng cũ để nhờ vả, ai ngờ anh chỉ lẳng lặng ném tờ 50k vào mặt tôi rồi ra về. Khi quay trở lại bệnh viện, đọc từng dòng tin nhắn anh gửi mà tôi không cầm được nước mắt
Khi quay trở lại bệnh viện, tôi phát hiện điện thoại có tin nhắn mới. Mở ra đọc, hóa ra là tin nhắn của chồng cũ. Nhìn từng dòng anh gửi, nước mắt tôi cứ thế rơi ướt đẫm hai má. Tôi và chồng cũ ly hôn cách đây 2 năm do mâu thuẫn giữa […]
Cách đây một tháng, mẹ vợ tôi lên thăm. Ban đầu, tôi nghĩ bà chỉ ở chơi vài ngày, nhưng hết hai tuần mà bà vẫn chưa về. Nhà tôi tuy kh.ông chật chội, nhưng nếu bà định ở lâu dài thì thật khó xử. Tôi đoán có lẽ bà muốn chuyển lên thành phố s.ống cùng vợ chồng tôi vì điều kiện ở quê kh.ông bằng trên này. Nghĩ đến việc s.ống chung với mẹ vợ, tôi cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi. Trước hết là m.ất tự do, chưa kể chúng tôi sẽ phải gánh vác thêm trách nhiệm, trong khi chị g.ái vợ ở quê chắc chắn sẽ tránh né. Tôi chỉ là con rể, sao lại phải chịu trách nhiệm chính với mẹ vợ? Sau một tháng bà ở lại, chiều hô.m đó đi l.àm về, tôi vui mừng khi biết mẹ vợ cuối cùng đã trở về quê. Thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ sẽ được tự do như trước, tôi vào bếp lấy nước uống. Nhưng khi mở tủ lạnh, tôi gi.ật mình trước những thứ bên trong, đặc biệt là một túi nilon đen với mảnh giấy ghi chú: “Chỉ mở sau khi mẹ về quê.”…Đọc tại bình luận …
Sau một tháng mẹ vợ ở chơi, chiều hô.m đó đi l.àm về, cuối cùng tôi cũng đã được toại nguyện. Mẹ vợ đã về quê, l.úc trưa vợ tôi từ công ty về sắp xếp cho bà ra bến xe. Nhà vợ tôi có hai chị em g.ái thôi, chị g.ái cô ấy lấy […]
Mẹ chồng tôi nhập viện nằm phòng cấp cứu đặc biệt suốt 9 năm trời nhưng vợ chồng anh cả từ chối phụng dưỡng và chia đôi chi phí vì ‘quá tốn kém’. Tôi là dâu út đành c;;ắn r;;;ăng bán sạch của hồi môn và vàng cưới để lấy tiền chăm mẹ chỉ mong bà kéo dài thêm được ngày nào hay ngày ấy. Thế nhưng mọi cố gắng đều không được đền đáp. Sức khỏe của bà ngày càng xấu đi, hôm vừa rồi, nhân lúc tỉnh táo, bà gọi các con cháu về phân chia tài sản thừa kế. Anh cả được cho căn nhà bà đang ở còn vợ chồng tôi chỉ được quyển sổ tiết kiệm 35 triệu đồng. Nghĩ đến 9 năm mất việc, bán cả của nả để lo cho mẹ nhưng chỉ được chia có vậy, tôi buồn th;;ấu r;;;uột nhưng vẫn nhận cho bà an lòng nhắm mắt. Lo tang lễ cho Tbà xong xuôi, tôi lặng lẽ mang sổ ra ngân hàng lĩnh tiền, được tiếp đón như khách VIP rồi nghe số tiền thực nhận, vợ chồng tôi run rẩy đọc lại mấy lần vì sợ nhầm, hóa ra không phải 35 triệu mà là ….
Người phụ nữ này không tin vào tai mình sau khi nghe nhân viên ngân hàng thông báo. Năm ngoái, mẹ chồng chị Ngô bị xuất huyết não và phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Đối với chi phí điều trị cao của mẹ chồng, vợ chồng chị Ngô rơi vào tình thế […]
Coп dȃu làm vỡ Ьát bị Ьṓ cҺồпg mắпg té tát, ҺàпҺ ƌộпg của mẹ cҺồпg kҺιếп cả пҺà ᥴҺḗt lặпg
Thấy bṓ chṑng mắng như tát nước vào mặt tȏi chỉ vì cái bát vỡ, người mẹ chṑng vṓn hiḕn lành, ít nói ᵭã ᵭứng ra bênh tȏi và có hành ᵭộng khiḗn cả nhà “chḗt lặng”. Thȏng thường, mṓi quan hệ mẹ chṑng-nàng dȃu khó mà hòa hợp, êm ấm, nhưng với tȏi lại […]
CҺáu ƌι 250 cȃү sṓ vḕ quȇ ăп Tết, Ьà пộι ƌãι ƌĩa tҺịt gà luộc kҺȏпg có ƌùι, пҺìп Ьữa tιếp tҺeo tȏι ƌưa coп ƌι пgaү troпg ƌȇm
Khi viḗt những dòng tȃm sự này, lòng tȏi rṓi bời xen lẫn là sự tức giận vì khȏng thể ngờ mẹ chṑng mình lại ᵭṓi xử với con và cháu như thḗ. Ảnh minh họa Tḗt 2025 này gia ᵭình tȏi có ý ᵭịnh ᵭi du lịch Đà Nẵng từ mùng 1 Tḗt ᵭḗn […]
Chiều hôm trước ngày giỗ, ông bà nội ăn mặc chỉnh tề, khăn đóng, áo the. Bà nội ngồi trên sập gụ bên cạnh ông, trong khi các chú bác túa vào nhà với vẻ mặt đầy toan tính. Ông nội hắng giọng yêu cầu tất cả trật tự. Sắc mặt ông không vui, cũng chẳng buồn, chỉ lạnh lùng nói: – Bao nhiêu năm nay, nếu các anh chị chăm sóc cha mẹ được như khi tranh đất lần này, thì cha mẹ đã mãn nguyện lắm rồi. Người ta chỉ tranh nhau chia tiền chia đất, chứ chẳng ai tranh nhau nuôi cha mẹ già bao giờ. Ông tuyên bố rõ ràng: bác cả, các chú mỗi người 200m²; bác cả thêm phần nhà thờ gỗ; các cô mỗi người 100m². Phần còn lại, hơn 300m², dành cho mẹ con tôi. Bác dâu trưởng lập tức g;ào lên phản đối: Bố chia thế không công bằng! Chồng con là trưởng, còn thím ấy chồng đã m;;ất từ lâu, lại chẳng có con trai. Giờ thím ấy lấy chồng thì đất hương hỏa vào tay người ngoài sao? Chú út cũng hùa theo, nói rằng ông bà thiên vị mẹ con tôi, còn trách ông bà xây nhà “cho thiên hạ ở.” Trong khi mấy năm nay chỉ có mẹ tôi chăm ông bà còn các bác các chú không một ai đoái hoài đến. Vậy sao không ai kể ra. Lặng lẽ nghe hết, bà nội tôi mới lên tiếng, giọng bà run run nhưng đầy sức nặng……
Chuyện ông bà nội cắt cho mẹ tôi đất hương hoả làm nhà, để mẹ tôi lấy chồng làm náo động cả một vùng quê. Trong làng ngoài ngõ khen, chê. Người nhà thì xôn xao tỵ nạnh Nhà tôi chưa bao giờ đông đủ đến thế, chẳng biết ai bắn tin, cho dù chẳng […]