Chị đã ngoài 30 tuổi nhưng mãi vẫn không có người để ý, hỏi cưới. Gia đình lo lắng nên cậy người mai mối và anh là đối tượng trong công cuộc làm mai này.
Từ ngày cưới anh, chị nghỉ công việc ở cơ quan để ở nhà chu toàn chăm sóc chồng con. Chị là người phụ nữ giỏi giang, chuyện bếp núc đều rất xuất sắc. Tuy không có tình cảm gì với nhau nhưng cả hai vẫn làm tròn trách nhiệm của vợ chồng
Từ ngày đứa con đầu lòng ra đời, cuộc sống hôn nhân của anh chị bắt đầu nhạt dần. Chị bận rộn đầu tắt mặt tối chăm lo cho con. Công việc của anh thì ngày càng nhiều.
Có khi ở chung nhà nhưng rất ít khi họ nhìn thấy mặt nhau trừ những ngày cuối tuần. Chị chấp nhận ở nhà để quán xuyến việc nội trợ nên anh giao toàn bộ cho chị, không một lần hỏi han hay giúp đỡ vợ. Nhiều lúc chị nghĩ bản thân mình không khác gì osin.
Một lần, anh gọi điện về nói sẽ mời khách đến nhà chơi, kêu chị làm vài món tiếp đãi cho đàng hoàng. Ngày hôm đó, chị vừa phải chăm sóc con, vừa phải làm đồ ăn cho chồng. Khi con quấy khóc, chị lại bỏ hết việc dở dang trong bếp ra dỗ con. Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến chị muốn phát điên.
Cuối cùng chị cũng chuẩn bị xong một bàn tiệc thịnh soạn tiếp đãi khách. Nhìn bàn tiệc chị vô cùng hài lòng, mọi mệt mỏi cũng tan biến trong phút chốc. Khách của anh lũ lượt kéo đến, chị lịch sự chào hỏi. Mọi người nhìn chị rồi tấm tắc khen anh thuê được osin khéo, nấu nướng giỏi giang.
- Vợ ṓm cҺồпg vẫп gọι Ьạп vḕ tụ tậρ rồι Ьắt cȏ Ԁọп Ԁẹρ, пҺưпg vừɑ quɑү ƌι ɑпҺ ƌã tҺấү Ьát ƌĩɑ “Ьɑү” cùпg lờι tuүȇп Ьṓ Һùпg Һồп
- Sáng vừa đưa ta:n:g chồng, chiều vợ xách túi bỏ đi không quay đầu lại không một giọt nước mắt rơi và sự thật ch:ấn độ:ng phía sau sự lạnh lùng ấy
- Chán vợ. Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn. Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra. Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em….
- CҺỉ vàι gιȃү lấү cҺιếc lắc vàпg tặпg cҺáu cҺồпg troпg пgàү tҺȏι пȏι ra kҺoe mà tȏι lãпҺ Һậu quả ƌầү căm tức
- CҺồпg tȏι cҺȇ vợ tɑпҺ mùι cá kҺȏпg xứпg пgồι xe tιḕп tỷ, mẹ cҺồпg lιḕп Ьước kҺỏι xe và пóι một cȃu kҺιếп cҺồпg tȏι kιпҺ Һồп Ьạt víɑ
Chị lặng người nhìn lại mình từ đầu đến chân, quả thật không khác nào một con ở. Chị tủi thân đưa mắt nhìn sang chồng thăm dò xem anh có lên tiếng bảo vệ chị không. Nhưng anh lại lảng sang chuyện khác rồi nói chuyện vui vẻ với mọi người, không hề giải thích rằng chị là vợ anh và những món đó là do vợ anh nấu.
Chị buồn bã lê thân xác mệt mỏi về phòng. Nhìn mình trước gương chị thoáng giật mình, từ một người phụ nữ thành công có địa vị trong xã hội nhưng giờ đây lại đầu bù tóc rối, người lúc nào cũng hôi mùi sữa và mùi thức ăn. Chị thật sự rất mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân này.
Anh bắt đầu đi công tác nhiều hơn, ở nhà chỉ còn hai mẹ con. Nhiều lúc buồn tủi, cô đơn chị chỉ biết ôm con mà khóc. Đã từ lâu rồi, chị không còn muốn mở lời tâm sự cùng ai, vì chị nghĩ nỗi buồn của mình chỉ mình hiểu không ai có thể cảm thông được.
Một lần, sau chuyến đi công tác về, anh mệt mỏi ngồi gục xuống sofa, chị thấy vậy nhanh chóng ra hỏi han chăm sóc chồng. Nhưng đổi lại thái độ ân cần của chị, anh gạt tay chị ra rồi buông lời nói sắc lạnh.
– Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi. Tôi cưới cô chỉ là chiều lòng gia đình thôi. Cưới nhau cũng được 3 năm rồi, cô lời được đứa con, giờ cô nuôi nó đi, trả lại tự do cho tôi.
Chị chết lặng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
– Anh tưởng tôi sung sướng khi sống trong cuộc hôn nhân này lắm sao. Suốt ngừng ấy năm, tôi cũng đủ mệt mỏi lắm rồi, anh có bao giờ lắng nghe hay thấu hiểu gì cho tôi chưa?
– Nếu cả hai đều quá mệt mỏi thì hãy giải thoát cho nhau đi. Tôi cho cô quyền nuôi con đó, tôi không giành.
Chị lặng người trước những lời nói thẳng thắn của anh. Chị không ngờ sự vất vả 3 năm trời của mình không đánh đổi được tình cảm của chồng mà chỉ nhận lại một trái tim băng giá đến đau lòng. Họ mãi mãi là hai thỏi nam châm cùng dấu, không bao giờ chạm được đến đối phương trong cuộc đời này.
Có lẽ cũng đã đến lúc chị giải thoát cho anh cũng như cho bản thân mình. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc thì cố níu giữ chỉ càng thêm đau lòng.