“Thật ra anh không cần phải tới thăm em đâu. Nhưng có một bí mật em nhất định phải nói với anh, em đã giấu nó nhiều năm lắm rồi”.
Tôi từng có một đời vợ, đã l.y h.ôn nhiều năm. Hiện nay tôi đã có gia đình, hầu như cắt đứt liên lạc với Hạnh. Nhưng vài hôm trước, tôi nghe tin vợ cũ bị bệnh nặng, có lẽ chẳng sống được bao lâu. Tôi quyết định đi thăm Hạnh, dù sao cũng từng có những năm tình nghĩa vợ chồng. Nếu cô ấy có cần gì giúp đỡ, tôi sẵn sàng không từ chối.
Đến thăm vợ cũ, tôi ngỡ ngàng thấy cô ấy gầy gò, mặt mày tím tái. Tôi hỏi han thì nghe cô ấy nói mình bị ung thư giai đoạn đầu. Tôi hỏi cô ấy có cần giúp đỡ gì thì có thể nói với tôi. Hạnh nói không cần rồi nhẹ giọng:
Tôi thấy người cũ dù bị bệnh nặng nhưng vẫn có thể chữa, bản thân cô ấy cũng có tinh thần tích cực, thì liền nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng khi nghe vợ cũ nói có một chuyện bí mật muốn tôi biết, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Tôi nghe cô ấy nói:
Ảnh minh họa: Internet
“Đứa con anh nuôi 5 năm nay không phải là m.áu mủ của anh đâu”.
- 3 ”пҺu cầu” ƌàп ȏпg luȏп tҺícҺ pҺụ пữ cҺủ ƌộпg ƌòι Һỏι, cҺỉ có vợ dạι mớι ιm lặпg kҺȏпg dám пóι
- 2 Ьιểu Һιệп kҺι пgủ пҺιḕu пgườι cҺo là ЬìпҺ tҺườпg, ƌι kҺám Ьác sĩ lạι Ьảo: Uпg tҺư rồι
- Sớm maι tҺức gιấc tҺấү có 9 Ьιểu Һιệп, пҺaпҺ cҺȃп ƌι kҺám lẹ: Uпg tҺư ƌaпg ƌếп rấɫ gầп rồι
- Tιḕп cҺọп пgườι: 3 kιểu ƌược tιḕп tự tὶm tớι, PҺúc – Lộc – Tàι Һộι tụ
- Tôi si::nh con thứ 3 vẫn là con g::ái mẹ chồng không thèm nhìn mặt cháu, gh::ét con dâu như chan tương đổ mẻ. Tôi cứ tưởng chồng sẽ hiểu và thương vợ con. Ai ng::ờ 1 ngày tôi ch::ế::t trân khi bước vào căn phòng mà chồng với bồ chung sống. K::inh kh::ủng hơn họ đã có với nhau 1 cậu con trai kháu khỉnh, mẹ chồng chị còn thường xuyên tới đây thăm cháu. Ả ta lên mặt thá::ch th::ức: “Lo::ại đà::n b::à không biết đ::ẻ như chị, sớm muộn gì cũng bị đ::á ra khỏi cửa”. Tôi đã bị dồn tới đường cùng, chạy vào bếp cầm 1 cái bát otô quyết định cho cả nhà chồng và ả nhân tình 1 trận ê hề…
Giọng của Hạnh nhẹ nhàng như rót vào tai tôi nhưng làm cả người tôi cứng đờ kinh ngạc. Bí mật này như lưỡi dao đ.âm thẳng vào tim tôi. Ngày trước lý do tôi l.y h.ôn vợ là vì Hạnh không sinh được con. Quả thật tôi không muốn bỏ cô ấy, nhưng nhân tình của tôi lúc đó đã có bầu. Tôi là đàn ông thì vẫn quan trọng chuyện có con, muốn cho con mình danh phận đàng hoàng.
Hạnh còn hỏi tôi có nhớ cái lần cả hai chúng tôi đi khám ở bệnh viện không. Sau đó, tôi chẳng màng kết quả thế nào, chỉ lo quan tâm đến nhân tình có thai. Hạnh đến bệnh viện nhận kết quả, người vô sinh là tôi chứ không phải cô ấy. Nhưng lúc đó cô ấy đã biết tôi phản bội nên không nhắc gì đến kết quả đó nữa, lẳng lặng ký đơn l.y h.ôn rồi rời đi.
Sau đó tôi thấy nụ cười nửa miệng của Hạnh, giọng nói lần này đậm mùi oán hận chưa nguôi:
“Cảm giác bị phản bội thế nào? Cô ta lừa dối anh suốt nhiều năm, anh có đau lòng không? Giờ anh đã hiểu cảm giác của tôi ngày trước khi bị anh phản bội rồi đó”.
Tôi về nhà như kẻ mất hồn, tức giận tra hỏi vợ. Vợ tôi biết không thể giấu được nữa nên quỳ gối khóc lóc xin tha thứ. Cô ấy nói chỉ là một đêm mềm lòng với người cũ, chẳng ngờ lại mang thai. Tôi tuyệt vọng viết đơn l.y h.ôn. Đời tôi đến nay có hai người vợ, một người lừa dối tôi hoàn hảo, còn một người trả thù tôi nặng nề…