Vừa thấy tȏi ᵭi vào sȃn xóm trọ, cȏ ấy vội chạy ra rṑi sẵng giọng hỏi tȏi ᵭi ᵭȃu giờ mới vḕ.
Mấy hôm trước tôi có ra trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo rét tặng bố mẹ đẻ, tốn mất 3 triệu đồng. Lâu lắm rồi tôi chẳng biếu bố mẹ được cái gì, thiết nghĩ vài bộ quần áo cũng chẳng đáng kể bao nhiêu.
Về đến nhà thì trời đã khá tối, vợ đang nấu cơm còn 2 đứa trẻ con chơi trong nhà. Vừa thấy tôi đi vào sân xóm trọ, cô ấy vội chạy ra rồi sẵng giọng hỏi tôi đi đâu giờ mới về? Vừa nghe xong câu trả lời của tôi, vợ giật phắt túi quần áo ném bộp xuống đất.
Nghe thấy vợ chồng tôi to tiếng nên mấy người trong xóm trọ cũng ló đầu ra xem. Trước mặt bao người mà vợ tôi gắt gỏng mắng chồng một câu khiến tôi chết lặng: “Anh ăn bám vợ, không làm ra tiền mà còn bày đặt biếu xén bố mẹ đẻ nữa à? Anh có để cho mấy mẹ con tôi được sống không đấy?”.
Dù trong lòng khó chịu vô cùng nhưng không muốn làm trò cười cho hàng xóm nên tôi yên lặng nhặt túi quần áo rồi đi vào nhà. Cả tối tôi im lặng không nói với vợ lời nào, cô ấy thấy vậy thì cười mỉa bảo tôi là đàn ông bất tài mà còn hay tự ái.
Tôi chán nản chỉ muốn ly hôn nhưng lại thương các con. (Ảnh minh họa)
Tôi thất nghiệp ở nhà nửa năm nay, do tình hình kinh tế khó khăn chung nên công việc kinh doanh riêng của tôi bị đổ bể. Trước đó khi tôi còn làm ăn thuận lợi thì mình tôi cáng đáng cả gia đình, lo cho vợ con cuộc sống không đến nỗi nào, chỉ có điều chưa mua được nhà riêng mà thôi.
- Chê con dâu tương lai là g/á/i tỉnh lẻ không xứng với con trai Hà Nội nhà mình, mẹ chồng để đúng 1 triệu dẫn lễ, 5 tráp sơ sài toàn hoa quả héo ngoài chợ để rồi tái mặt trước cổng nhà gái
- Đι côпg tác xa, cҺồпg mớι Ьằпg lòпg ở пҺà cҺăm coп rιêпg, пҺưпg пgàү vḕ tҺấү cảпҺ пàү tôι muṓп ‘vỡ tιm’
- CҺồпg tự mìпҺ cҺuẩп Ьị quà Tết cҺo 2 Ьȇп пộι – пgoạι, vừɑ mở rɑ xem quà Ьȇп пgoạι tȏι Ьức xúc muṓп “пém rɑ пgoàι sȃп”
- Hơn 10 năm nay, cứ khi nào sắp đến Tết, biết chồng tôi sắp có tiền thưởng và tháng lương thứ 13 là bà nội lại gọi điện vòi vĩnh xin tiền. Lúc thì bảo mua cái tủ lạnh mới, khi thì cái giường, rồi tiền chi tiêu những ngày Tết. Có lần vợ chồng cãi lộn về chuyện anh mạnh tay chi tiền cho bà nội mà không ngó ngàng đến nhà ngoại. Thế nhưng anh nói: “Em suốt ngày chăm chút cho nhà ngoại, không đoái hoài đến nội. Vậy anh mà thờ ơ với ông bà nữa thì ai là người lo tuổi già cho bố mẹ anh đây. Không có họ lo cho ăn học tử tế, sao anh có công việc tốt như ngày hôm nay. Sao em có người chồng tốt như anh để lấy. Em không thương bố mẹ chồng thì đừng ngăn cản anh thương họ”. Năm nay, bà khăn gói lên thành phố thăm chúng tôi là phụ, chính là xin tiền con trai. Tôi mi:ễn cư:ỡng ra bến xe đón bà. Đến bữa cơm, tôi sữ:ng s:ờ khi bà đưa tôi 1 cuốn sổ,
- Bố tôi U80 lương hưu cao những 14 triệu/tháng lại được các con gái cho thêm cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu, anh trai tôi xung phong đón bố về phụng dưỡng rồi làm hẳn cho ông 1 căn phòng hoành tráng và chế độ chăm sóc sức khỏe hết sức bài bản. Lần nào chúng tôi gọi điện hỏi thăm bố cũng đều khoe được ăn toàn ‘sơn hào hải vị’ nên chúng tôi yên tâm rất nhiều. Vậy mà đùng 1 cái, ngày bố m:ấ:t, anh cả cuống cuồng gọi chúng tôi lúc nửa đêm, yêu cầu về ngay, họp gấp để đóng tiền làm m::a ch:a:y cho bố, thậm chí chia cả tiền mua q:uan t:à:i. Hỏi ra mới n:g:ã ng:ửa, hóa ra toàn bộ tiền tài của bố đều đã bị anh chị ……
Lúc đó vợ tôi đi làm không phải chịu áp lực tiền bạc, tôi cũng chỉ cần thế thôi để cô ấy có nhiều thời gian dành cho gia đình hơn. Nhưng từ khi tôi thất nghiệp thì gánh nặng kinh tế đổ hết lên vai vợ. Cô ấy phải làm thêm ngày đêm rồi thường xuyên tăng ca. Tạm thời ở nhà, tôi nhận trách nhiệm đưa đón con đi học và cơm nước, dọn dẹp.
Cũng từ đó mà vợ thường xuyên cáu bẳn, gắt gỏng và có nhiều lời nói coi thường chồng. Biết cô ấy đi làm vất vả nên tôi luôn cố gắng nín nhịn. Nhưng không ngờ vợ tôi càng ngày càng quá đáng, cho đến sự việc mua quần áo thì tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa. Vợ bảo tiền đó để nộp tiền nhà nhưng tôi xin khất với bác chủ trọ rồi, tháng sau nộp cũng được, tôi mua đồ biếu cha mẹ thì có gì sai?
Mấy năm trời tôi lo lắng cho cả gia đình thì không sao, vừa thất nghiệp nửa năm vợ đã không coi chồng ra gì. Chẳng lẽ vợ tôi chỉ có thể chia sẻ ngọt bùi chứ không thể cùng chung hoạn nạn với chồng hay sao?