Tim tȏi như nhảy ra khỏi lṑng ngực vì vừa sợ hãi, vừa uất ức.
Tôi mới về làm dâu trưởng ở một gia đình khá truyền thống. Nhà chồng tôi rất to rộng, có nguyên một gian rộng 50m2 làm phòng thờ. Bố mẹ chồng tôi là trưởng họ nên rất coi trọng việc thờ cúng. Rằm và mùng Một hằng tháng đều phải làm cơm cúng một cách đầy đủ, gian thờ lúc nào cũng có hương khói thơm nồng.
Thật sự, khi quyết định lấy chồng, tôi đã băn khoăn rất nhiều vì sợ hãi. Mặc dù tôi là một người biết việc, cũng nấu ăn ngon, nhanh nhẹn, nhưng mỗi khi nhìn thấy bố mẹ chồng bày biện trang trí bàn thờ cúng giỗ, lễ là tôi thấy sợ bởi độ tỉ mỉ và hoành tráng.
Hôm vừa rồi là giỗ bà cô – em gái của ông nội chồng tôi, cô không lấy chồng nên bố chồng tôi chịu trách nhiệm thờ cúng và làm giỗ. Mẹ chồng tôi ốm nên bảo tôi làm mâm cơm cúng rồi gọi các em chồng về ăn. Chồng tôi có 2 cô em gái đã lấy chồng và 1 em trai đang là sinh viên.
Sáng sớm tôi đã đi chợ, hùng hục nấu nướng làm 3 mâm cỗ vì nhà đông người, lần nào về ăn cỗ, em chồng cũng sẽ kéo cả nhà về, chỉ cần 1 nhà là đã đủ ngồi 1 mâm rồi. Thế nhưng chẳng ai về sớm phụ giúp tôi, cứ đến 10h khi tôi sắp mâm lên cúng thì mới thấy xuất hiện, rồi ngồi “chém gió” với nhau chờ hóa vàng xong thì lăng xăng bưng mâm xuống để ăn.
Hôm đó cũng vậy, đúng 10h, tôi sắp mâm lên bàn thờ thì nghe tiếng ô tô của em chồng thứ 2, vài phút sau thì nhà em thứ 3 cũng về, chỉ có chú út bận học nên chưa về được. Sau khi sắp xếp xong xuôi, tôi đi mời bố chồng lên cúng. Ông vào gian thờ, vừa nhìn mâm cỗ mà mặt hầm hầm rồi hất luôn cả mâm cỗ xuống nền khiến thức ăn vương vãi lung tung còn bát đĩa vỡ tan tành. Tôi tái mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bố chồng liền chỉ mặt quát tôi: “Về làm dâu gần năm trời rồi mà vẫn không biết mắm cúng không được cho tỏi ớt à? Cô làm ăn thế này hả?”.
Ảnh minh họa
- Bán hết ruộng ở quê để cho con trai vốn khởi nghiệp trên thành phố. Từ đó không thấy nó gọi điện về hỏi thăm như xưa mỗi tháng chỉ gửi 1 phong bì tiền 500k. Thế nhưng nửa năm nay không thấy nó gửi nữa, tôi phải ra ngoài kiếm từng xu nuôi thân. Mãi đến cuối tháng này, tôi mới nhận được thêm 1 phong bì nữa nhưng mở ra thì ngất luôn với thứ bên trong…
- CҺị Ԁȃu Ьỏ ƌι vì mẹ tȏι trácҺ cҺị ƌι kҺám tҺɑι quá пҺιḕu kҺιếп ɑпҺ tȏι “lãпg ρҺí tιḕп Ьạc”
- Suốt 7 năm ở nhà con trai, con dâu tôi luôn làm việc không mệt mỏi, rất ít khi về quê và không bao giờ lấy lương chăm sóc cháu. Chỉ thỉnh thoảng về quê có việc thì các con đưa bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu để lo toan công việc nhà bởi tôi vốn dĩ không có lương hưu, tiền tiết kiệm tuổi già cũng không nhiều định để dành đến cuối đời lo cho bản thân cho khỏi phiền muộn đến con cháu. Đến giờ sau một thời gian chăm sóc hai cháu nội chu toàn, các cháu cũng đã học tiểu học, mẫu giáo ổn thỏa tôi muốn trở về quê để sống vì bản thân cũng không thích cuộc sống ồn ào nơi phố thị. Thế nhưng khi đưa ra quyết định này, con trai và con dâu tôi tỏ ý không vui. Hai đứa nói: – Mẹ đã quyết thế thì chúng con cũng không cản mẹ nữa nhưng mẹ đợi thêm 7 ngày nữa rồi về ạ. – Có chuyện gì vậy con? – Cũng không có chuyện gì lớn nhưng mẹ cố gắng đợi thêm 7 ngày nữa rồi hẵng về. Lúc đó con cũng không cản mẹ nữa. Vậy nhưng tôi đã biết lý do thực sự vì sao con trai, con dâu đòi tôi ở lại nhà thêm 7 ngày sau khi vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện của cả hai vào một buổi tối. Theo đó đã 10h đêm nhưng không ngủ được, tôi đi xuống lầu định uống cốc nước thì thấy hai vợ chồng con đang ngồi bàn bạc với nhau tôi nghe được mà s;;ố;;c đi;;ế;;ng……
- Ngày ra tòa ly hôn, chồng phũ phàng ném thẳng chiếc ba lô vào người đuổi tôi đi, tôi chưa kịp giật mình thì hốt hoảng với thứ bên trong
- Đưa mẹ chồng đến Trung tâm tiệc cưới to nhất Hà Nội ăn cỗ, bà mang theo túi bóng, khách vừa ăn xong là gắp đồ ăn thừa cho vào túi đem về. Tôi muối mặt quá chạy nhanh ra ngoài để tránh gặp người quen. Về nhà, tôi h::ậ:m h::ự:c trách: “Lần sau mẹ đừng làm thế, trên này họ văn minh lắm, không như người nhà quê đâu”. Bà không nói gì, lôi trong túi ra chiếc bọc to. Tưởng là đồ ăn, tôi định vứt đi, ai ngờ thứ rơi ra là…
Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực vì vừa sợ hãi, vừa uất ức. Việc nhỏ này có đáng để bố chồng tôi hất đổ cả mâm cỗ không? Ông có thể bảo tôi thay bát mắm khác được mà. Cỗ nay có món nem rán nên tôi làm luôn mắm chấm nem để sau khi cúng xong là ngồi vào ăn luôn, không phải pha chế thêm gì.
Cả buổi sáng tôi vất vả hì hục, mẹ chồng thì ốm, bố chồng thì chẳng xuống bếp, em chồng đến giờ ăn mới mò về, không ai giúp tôi, giờ lại vì việc sơ ý này mà hất đổ hết công sức của tôi. Ức quá nên tôi bật khóc. Em chồng đi vào, thấy thế thì vừa gom dọn vừa nói: “Thôi bố đừng giận nữa, chị dâu còn ít tuổi nên vụng về, có gì thì bố từ từ chỉ bảo cho chị ấy quen việc”.
Nghe xong mà tôi càng ức chế, tôi là con dâu chứ có phải giúp việc đâu. Tôi đứng dậy, cởi tạp dề và nói: “Con vụng về, không đảm đương được trọng trách này, từ sau nhà có giỗ thì bố gọi các em về làm, con xin phép”.
Nói xong, tôi vào phòng cầm theo túi xách, điện thoại bỏ về nhà ngoại. Chồng tôi đi làm xa, ở nhà chẳng ai bênh vực tôi. Tôi cũng chán chẳng muốn sống trong căn nhà đó nữa. Từ hôm đó đến nay, tôi vẫn ở nhà ngoại, mặc kệ chồng gọi bảo về xin lỗi bố, tôi mặc kệ, căng quá thì tôi ly thân chứ không thể mãi nhẫn nhục được.