Đừng biḗn mȃu thuẫn của người lớn thành vấn ᵭḕ ảnh hưởng ᵭḗn trẻ con.
Cuộc đời đôi khi mang đến những tình huống trớ trêu mà chúng ta không thể ngờ tới, những hiểu lầm có thể sinh ra từ những nơi ta không ngờ. Trong gia đình, mỗi thành viên đều có một vị trí riêng và những tình cảm riêng, nhưng đôi khi những biến cố không may lại khiến cho khoảng cách giữa chúng ta trở nên xa cách hơn, thậm chí là những hiểu lầm nghiêm trọng.
Thế nhưng khi cuộc sống đã nhiều vấn đề, nhiều việc phải giải quyết thì chúng ta nên sống làm sao cho nó nhẹ nhàng bớt đi, đừng biến những chuyện vốn dĩ là nhỏ nhặt thành vấn đề gì đó quá to tát rồi mang đi để làm khổ lẫn nhau. Nhất là đừng biến mâu thuẫn của người lớn thành vấn đề ảnh hưởng đến trẻ con.
Khoảng thời gian ba tháng qua thực sự là một quãng thời gian khá vất vả với gia đình tôi, mẹ chồng tôi gặp phải một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Ban đầu cả nhà thậm chí còn phải chuẩn bị sẵn tâm lý bà sẽ không qua khỏi, thế nhưng may mắn làm sao mà dần dần mọi chuyện đều ổn thỏa cả.
Tuy nhiên, việc điều trị thì sẽ phải kéo dài vài tháng tùy thuộc vào tình hình sức khỏe của bà. Lúc này, việc của con cái là phân nhau ra mà chăm sóc cho bà. Chồng tôi là con trưởng nên hầu hết trách nhiệm anh đều nhận rồi, các em chồng thì chỉ phải hỗ trợ những lúc gia đình tôi không thể có mặt được thôi. Ngay cả vấn đề tài chính vợ chồng tôi cũng lo hết chứ không để các em phải bỏ ra đồng nào.
Hiện tại thì mẹ chồng tôi đã khỏe hẳn rồi, chỉ có cái chân vẫn đang bó bột nên hơi ảnh hưởng đến việc di chuyển thôi còn đâu thì bà làm được hết rồi.
Mấy hôm trước là sinh nhật con gái tôi, tôi bảo với con bé là thôi năm nay nhà nhiều việc nên chắc là mẹ chỉ đưa con đi mua sắm vài bộ quần áo mới rồi con thích ăn gì thì mẹ đưa đi ăn nấy, con bé nhà tôi là đứa ngoan ngoãn, ít đòi hỏi nên mẹ nói như vậy nó cũng vui vẻ đồng ý ngay. Tôi cũng biết là mẹ chồng thì đang nằm viện, việc nhà cửa thì bận bịu nên không hề có ý định tổ chức một bữa tiệc rộn ràng hay ồn ào. Mặc dù thật ra nếu tôi làm 1 bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho con cũng chẳng sai trái gì cả nhưng thôi thì tôi bù cho con sau.
- Chị dâu tôi kém anh chồng tận 20 tuổi, lại kiểu chồng già vợ trẻ nên chiều nhau, nay check-in nhà hàng quán cà phê mai đi du lịch cắm trại ngoại thành. Tôi và chồng thường đùa rằng đúng kiểu doanh nhân thành đạt và hotgirl. Nhưng anh chị càng phông bạt sống, càng tiêu tiền hào phóng thì bố mẹ chồng tôi càng khổ. Vì tiền anh chị tiêu là tiền đi cắm sổ đỏ nhà đất để vay ngân hàng. Bố mẹ chồng tôi hiền lành, ông thì suốt ngày chăm ao cá, còn bà thì trồng rau đi bán, chân chất thật thà nên tin tưởng con cái, giao hết sổ đỏ cho anh làm ăn. Hôm vừa rồi, anh chồng có nói chuyện riêng với bố mẹ, muốn ông bà bán nốt 2 sào ruộng để anh lấy tiền đáo hạn ngân hàng, còn lại sẽ mua trên thành phố vì vợ anh muốn ở trên đó, không muốn về quê sống chung với bố mẹ chồng, Anh còn c-ấ-m ông bà làm 1 việc với lý do sợ x-ấ-u mặt…
- Tân hôn vợ chồng đang mặn nồng thì bố chồng gõ cửa, tôi xám ngoét mặt khi nghe ông nói
- Mẹ chồng bắt con dâu mới si;n;h dậy nấu cơm cho chồng, tôi ngoan ngoãn nấu nướng nhưng khi mâm cơm được bê ra, cả nhà ch;ế;t đi;ế;ng
- Tôi không nghĩ cuộc sống của cô ấy khó khăn đến thế, tôi quyết định giúp đỡ cô ấy nên rút ra 10 triệu và đưa cho vợ cũ
- Năm ấy tôi lên mười, MẸ TÔI BỎ NHÀ THEO NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC. Bà ch::ê cha tôi ngh::èo và h::èn, làm mãi không khấm khá lên được. Mẹ tôi tê tái gói ghém rồi quảy quả xách túi quần áo ra đi. Bước qua bậu cửa, đi qua cha tôi đang gục đầu xuống hai lòng bàn tay, mắt mẹ tôi cũng chẳng nỡ nhìn. Bà đi những bước đi róng riết tức tối và cứ như là mỗi bước đi trút bớt một gánh nặng. Mẹ tôi chỉ dừng lại cuối sân khi nghe tiếng tôi thét lẹt : Mẹ! Mẹ ơi ! Bà dừng lại mươi giây, hình như lỡ một nhịp chân… bà không ngoảnh lại rồi săn sẻ bước tiếp… Cha tôi thinh lặng, ông ôm chặt lấy tôi khi tôi nhào xuống sân định đuổi theo mẹ ra ngõ. Cả người cha tôi rung lên bần bật theo từng tiếng nức nở của tôi. Tết năm ấy mẹ tôi không về…để rồi …..
Nhưng chẳng hiểu sao cô em chồng tôi vô tình nhìn thấy mẹ con tôi dắt nhau đi mua sắm rồi ăn uống trong trung tâm thương mại. Và chỉ có mỗi cái chuyện vô cùng bình thường ấy thôi mà từ miệng cô em chồng thành ngay mẹ con tôi rủ nhau đi ăn mừng vì bà bị tai nạn.
Đúng là tôi với mẹ chồng không hợp nhau nhưng cái gì nó ra cái nấy. Thứ nhất tôi luôn làm tròn trách nhiệm của con dâu trưởng, ngay cả mẹ chồng không ưa tôi cũng phải công nhận việc này. Thứ hai, dù tôi và bà có mâu thuẫn như thế nào thì cũng không bao giờ tôi dạy con hay xui con phải ghét bà cả. Ấy vậy mà cô em chồng lại đổ tiếng ác cho mẹ con tôi như thế.
Từ ngày về làm dâu, chẳng phải vì tôi sợ ai đâu mà vì tôi thương chồng nên luôn cố gắng hết sức mình để giữ gìn hòa khí gia đình, luôn cố gắng hy sinh và tự nhủ phải thông cảm cho những lúc mọi người không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Nhưng đôi khi, sự im lặng và nhẫn nhịn của tôi là là căn nguyên cho những câu chuyện xích mích nặng nề hơn nữa.
Thật ra tôi không muốn chấp vì lời nói của cô em chồng có lọt vào tai ai đâu, chồng tôi thì quá hiểu vợ mình còn mẹ chồng tôi những ngày nằm viện vừa qua quá đủ để bà biết tôi là con người như thế nào rồi. Bởi vậy mà khi nói ra những lời lẽ vô lý đùng đùng kia, mẹ chồng tôi chỉ nghiêm mặt bảo con gái đừng có mà ăn nói lung tung thôi.
Có điều tôi thấy rất khó chịu khi mà nhà thì lắm việc, không hỗ trợ nhau thì thôi lại còn thừa hơi để đi vẽ thêm chuyện cho nhau đau đầu. Đã vậy còn lôi con gái tôi vào nữa chứ. Đáng lẽ ra là tôi định im lặng cho xong chuyện đấy, thế nhưng nếu im mãi người ta lại tưởng mình dễ bắt nạt!
Thế là tôi nhắn tin cho em chồng, nói thẳng với cô ta là nếu không ưa nhau thì thôi đừng có quan tâm đến nhau làm gì. Tôi không muốn dính dáng gì đến cô ấy thì cô ấy cũng nên để cho mẹ con tôi yên. Đừng để đến lúc ba máu sáu cơn của tôi nó nổi lên thì chị chị em em lại không nhìn nổi mặt nhau nữa đâu.