Sau nămChị đầu tôi vào Đại học Qui Nhơn, ba tôi tất tả trên đường. Chị kế tôi vào Đại học Sư phạm ngoại ngữ Đà Nẵng, ba tôi càng vất vả hơn. Rồi tôi và em tôi vào Đại học Tổng hợp Huế, ba tôi đã qua thời trai trẻ, người có yếu đi nhưng vẫn ngày ngày miệt mài đạp xe.
Tiền ăn học không gởi được đủ tháng cho mấy chị em, ba gởi gối đầu từng nửa tháng một. Tôi ra bưu điện Huế nhận tiền mà nhớ xé ruột gương mặt gầy gò cháy nắng của ba. Do đạp xe nặng nhọc, hai bàn chân cha bị sừng hóa, các đầu ngón biến thành hình tam giác. Ba thường lặng lẽ lấy nước muối để ngâm đôi bàn chân nứt nẻ ấy.
Mỗi bận hè về thăm nhà, ra lại trường, ba lại cặm cụi chở chị em tôi ra bến xe. Xe chạy xa rồi vẫn còn thấy dáng ba đứng nhàu úa thầm lặng bên chiếc xe đạp thồ. Không hiểu ba tôi lấy đâu ra sức lực để đạp xe ròng rã suốt 20 năm trời như vậy. Có những ngày đau ốm, cảm hàn chỉ ăn được cháo mà ba vẫn đạp xe, bởi tháng nào tiền ăn học của chị em tôi cũng tới liền liền. Khi em út tôi vào Đại học Thủy sản Nha Trang, năm ấy ba tôi đã gần 60, sức yếu đi nhiều. 1975, cả gia đình tôi từ Pleiku trở về quê mẹ Quảng Ngãi . Đó là những năm tháng cực kỳ khó khăn.
Ruộng đã vào hợp tác . Đi làm công điểm thì nhiều nhưng cuối vụ lúa được chia rất ít. Mẹ chưa quen ruộng đồng, làm theo với người ta sức yếu nên thường đau ốm luôn. Bà từ nhỏ đi học rồi làm công chức nên cũng không biết ruộng mạ là gì.
Nhà có cả thảy tám miệng ăn. Bữa đói, bữa no. Những đêm mùa đông lạnh rét dài, cái đói giày vò không ngủ được. Để chống đói chị tôi “sáng kiến” món ” nem rau muống” : một cái bánh tráng sống nhúng nước rồi cắt làm bốn, gói được bốn cái “nem rau muống”, chấm với mắm cái. Nhìn chị em tôi xúm xít quanh rổ rau muống, ba tôi im lặng, mắt nhìn nơi khác…
- Tôi và vợ lấy nhau đã 10 năm, có với nhau một trai một gái. Vợ tôi dù đã sinh hai con nhưng vẫn còn xuân sắc lắm. Lúc nào tôi dẫn vợ ra ngoài cũng nở mặt nở mày với bạn bè, đồng nghiệp. Được như thế là nhờ thời gian gần đây bỗng vợ tôi nói muốn đi làm đẹp để chồng không mất mặt. Tôi nghe thế cũng đồng ý ngay. Thời gian gần đây, tôi thường đi công tác xa nhà, lần này cả tháng rồi tôi chưa được về nhà gần vợ. Tôi cũng nhớ vợ nhớ con lắm, tranh thủ thu xếp công việc để về sớm với gia đình. Tôi tới sân bay rồi lập tức bắt taxi về nhà mà không báo trước với vợ. Tính ra tôi về sớm hẳn một ngày so với thời gian ban đầu nói với vợ. Lúc tôi về thì đã là chiều tối, tôi thấy lạ khi trong nhà im lặng không có tiếng nói cười của hai con. Khi tôi đi vào nhà, đến cửa phòng của cô giúp việc thì bất ngờ khi thấy cảnh tượng lạ lùng. Vợ tôi đang quỳ lạy người giúp việc – đây là bà dì bên hộ nội nhà tôi, tôi càng đi lại gần thì càng nghe rõ những gì vợ đang nói mà tôi s;;ố;;c đi;;ế;;ng không tin vào tai mình, tôi lại có 1 người vợ như vậy sao…
- Bố chồng lên ở mấy tháng, tôi kh:ó ch::ịu vô cùng vì lối sống bừa bộn của ông. Nghĩ ông ở b::ẩ:n, tôi còn không cho ông được bế cháu nội. Đến khi không chịu được, tôi nói nặng vài câu khiến ông tủi thân bỏ ra về. Bố chồng vừa ra khỏi cổng, tôi mở cửa phòng ông ở để dọn dẹp thì thấy 1 mùi h::ô:i t::a;nh xộc lên, tôi sầm mặt bước vào thì rụng rời thấy cảnh…
- Cuồпg пҺιệt vớι пgườι tìпҺ troпg ȏ tȏ suṓt 3 tιếпg, vừa mở cửa ra tȏι mḕm пҺũп quỳ sụp
- Vợ tôi sức khỏe bình thường nhưng 3 lần cứ mang th::a:i đến tháng thứ 3 lại s::ẩ:y. Tôi thương cô ấy nên ra sức nấu nướng tẩm bổ. Một lần nấu cháo quên không bỏ muối, tôi ch/e/t lặng biết nguyên nhân tại sao vợ hay s/â/y th/a/i đến vậy. Tôi lập tức đ::u:ổi cô ta ra khỏi nhà ngay dù vợ vẫn đang ốm yếu …
- Tôi và vợ lấy nhau đã 10 năm, có với nhau một trai một gái. Vợ tôi dù đã sinh hai con nhưng vẫn còn xuân sắc lắm. Lúc nào tôi dẫn vợ ra ngoài cũng nở mặt nở mày với bạn bè, đồng nghiệp. Được như thế là nhờ thời gian gần đây bỗng vợ tôi nói muốn đi làm đẹp để chồng không mất mặt. Tôi nghe thế cũng đồng ý ngay. Thời gian gần đây, tôi thường đi công tác xa nhà, lần này cả tháng rồi tôi chưa được về nhà gần vợ. Tôi cũng nhớ vợ nhớ con lắm, tranh thủ thu xếp công việc để về sớm với gia đình. Tôi tới sân bay rồi lập tức bắt taxi về nhà mà không báo trước với vợ. Tính ra tôi về sớm hẳn một ngày so với thời gian ban đầu nói với vợ. Lúc tôi về thì đã là chiều tối, tôi thấy lạ khi trong nhà im lặng không có tiếng nói cười của hai con. Khi tôi đi vào nhà, đến cửa phòng của cô giúp việc thì bất ngờ khi thấy cảnh tượng lạ lùng. Vợ tôi đang quỳ lạy người giúp việc – đây là bà dì bên hộ nội nhà tôi, tôi càng đi lại gần thì càng nghe rõ những gì vợ đang nói mà tôi s;;ố;;c đi;;ế;;ng không tin vào tai mình, tôi lại có 1 người vợ như vậy sao…
Một hôm ba nói với mẹ: ” Chắc là anh phải kiếm một nghề gì đó làm thêm”. Nói là làm, dồn chút vốn liếng còn lại, vay mượn thêm một ít, ba tôi sắm chiếc xe đạp thồ.
Ngày đầu lạ nước lạ cái chưa quen khách hàng, bến bãi, ba đạp xe đi lơ ngơ suốt ngày vẫn không có khách. Không nản lòng, hôm sau, rồi hôm sau nữa, từ sáng sớm ba đã dắt xe ra đường đến tối mịt mới về nhà. Từ ấy, ba làm nghề xe đạp thồ. Thỉnh thoảng chị em tôi đi học vẫn thường thấy ba gò lưng đạp xe trên đường, tấm áo ba mặc loang đầy mồ hôi bạc thếch. Có khi ba tôi chở khách, có khi chở mắm, chở heo hoặc chở cá từ biển Đức Lợi lên chợ Trạm, Sông Vệ.
Những năm tháng ấy tuyến đường từ Đức Lợi lên chợ Trạm, Sông Vệ rất xấu. Mùa đông mưa dầm đường đầy bùn lầy, ổ gà, ổ voi. Ba và chiếc xe thồ lấm lem như trâu cui. Mà đâu chỉ có lên chợ Trạm, Sông Vệ, ba còn chở khách đi chợ Chùa, lên tận những vùng heo hút Ba Tơ, Trà Bồng, Minh Long… Suốt 20 năm dường như ba chưa nghỉ một ngày nào.
Ba nói em tôi ra trường sẽ treo xe giải nghệ. Ngày ba còn trẻ khỏe mạnh, mối đi xe của ba rất nhiều. Đoạn sau này ba già yếu, người đi ít hơn. Ba cũng không chở nặng được nữa, nhưng cũng không nghỉ một ngày nào, chắt chiu gửi tiền nuôi em tôi ăn học.
Rồi em tôi ra trường, có việc làm, ba quyết định giải nghệ. Buổi sáng sớm ông dắt xe thồ ra ngoài sông Vệ, chăm chút rửa thật sạch. Có người muốn mua lại chiếc xe, ông chỉ lắc đầu cười. Ba thương chiếc xe – vât vô tri ấy bằng một tình cảm đặc biệt. Ba thường gọi vui nó là ” chiến hữu” của ba. Treo chiếc xe lên xà nhà, ba buồn mấy tháng trời.
Năm rồi tôi về thăm nhà, ba khoe “Gia đình mình vừa được công nhận là gia đình hiếu học tiêu biểu”. Tôi cầm tấm bằng lớn bằng bìa cuốn vở học sinh ba đưa mà thấy lòng nặng trĩu. Nhìn lên xà nhà, “Chiến hữu” của ba vẫn còn đó với những chiếc căm đã gỉ rét, ghiđông sạm đen, mạng nhện giăng đầy khung xe.
Ba cười bảo ” Chiếc xe bây giờ nó cũng già nua lụm cụm như ba”. 20 năm trời, ba tôi đã dùng nó để “thồ” năm chị em tôi đến giảng đường đại học. Ừ, nếu có gia huy của gia đình, có lẽ gia huy của gia đình tôi sẽ là hình ảnh cách điệu một chiếc xe đạp thồ – ” Chiến hữu” thân thiết của ba.
Nói vui vậy mà lòng rưng rưng. 20 năm, 50 cây số trung bình một ngày, vị chi là bốn mươi vạn cây số mà ba đã đi. Viết những dòng này, cho con thay mặt năm chị em cảm ơn ba 20 mươi năm trời nhọc nhằn vì chị em con. Và xin “cảm ơn CHIẾN HỮU của ba”.
Tác giả : Nguyễn Xuân Hoàng