Sau ngày cưới chưa đầy một năm, con trai tôi gặp nạn bất ngờ rồi qu:a đ:ời, để lại vợ khi vẫn chưa có con nối dõi. Cũng vì thế, con dâu tôi từ một cô gái hoạt bát, vui vẻ trở nên trầm lặng, cười khóc một mình, ánh mắt lúc nào cũng thơ thẩn. 4 năm sau, con dâu tôi bỗng tươi tắn trở lại, không còn ủ dột như trước nữa, lòng tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Tôi nghĩ con đã tìm được hạnh phúc mới, một chỗ dựa có thể chăm sóc con phần đời còn lại, nào ngờ nó thông báo với tôi điều tày đình: Con dâu tôi có thai. Tất nhiên, bố đứa bé không phải con trai tôi, mà là…

Tôi lặng người. Giữa sự ngỡ ngàng, một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng tôi. Tôi thương con bé, nể phục sự mạnh mẽ của nó.

Sau ngày cưới chưa đầy một năm, con trai tôi gặp tai nạn và rời bỏ cõi đời khi vẫn chưa có con. Cú sốc ấy khiến gia đình tôi như bị nhấn chìm vào nỗi đau, nhưng người đau đớn nhất là con dâu tôi. Từ một cô gái hoạt bát, vui vẻ, con bé trở nên trầm lặng, cười khóc một mình, ánh mắt lúc nào cũng ẩn chứa nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời.

Thương con bé như con ruột, tôi cố gắng chăm sóc, an ủi hết lòng. Tôi luôn bên cạnh để làm chỗ dựa tinh thần cho con, hy vọng thời gian có thể xoa dịu vết thương lòng. Nhưng hơn bốn năm trôi qua, nỗi đau trong lòng con dâu vẫn như mới, khiến tôi không khỏi xót xa.

Thời gian gần đây, tôi thấy con dâu thay đổi. Con bé bắt đầu tươi tắn hơn, thỉnh thoảng còn cười đùa, trò chuyện với tôi. Nhìn thấy con vui vẻ trở lại, lòng tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Tôi cứ nghĩ, có lẽ con bé đã dần nguôi ngoai sau những năm tháng đầy mất mát.

Cho đến một ngày, con dâu ngồi xuống bên tôi, với vẻ mặt vừa xúc động vừa ngại ngùng. Con bé cầm tay tôi, nghẹn ngào nói:

“Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ. Con đang mang thai…”

Nghe đến đây, tôi sững sờ. Biết rõ con dâu vẫn giữ mình, không muốn đi bước nữa, nên tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn ánh mắt dò xét của tôi, con bé vội giải thích:

🍓 BÀI VIẾT LIÊN QUAN 🍓

“Con xin tinh trùng từ bệnh viện để làm mẹ đơn thân, mẹ ạ. Con không muốn tái hôn mà chỉ muốn làm mẹ, cả đời ở vậy thờ chồng và làm con dâu mẹ. Con mong mẹ hiểu cho con.”

Tôi lặng người. Giữa sự ngỡ ngàng, một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng tôi. Tôi thương con bé, nể phục sự mạnh mẽ của nó, và mừng rơi nước mắt khi biết con dâu đã tìm được niềm vui trong việc làm mẹ. Dù đứa trẻ không mang dòng máu của tôi, tôi vẫn yêu thương như cháu ruột của mình. Tôi tin rằng, ở thế giới bên kia, con trai tôi cũng sẽ mỉm cười khi thấy người vợ yêu dấu của mình tìm được niềm an ủi.

Nhưng cuộc đời dường như vẫn chưa buông tha cho con bé. Sau khi mang thai, con dâu tôi đi khám thì phát hiện bị u nang buồng trứng. May mắn thay, bác sĩ nói đó chỉ là u lành tính, và vì thai đã lớn nên không thể xử lý ngay được. Khối u sẽ phải để lại, theo dõi định kỳ trong suốt thai kỳ và cả sau sinh.

Tôi vừa mừng, vừa lo. Mừng vì con bé vẫn có thể tiếp tục mang thai, lo vì sợ khối u ấy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con. Nhìn con dâu, tôi thầm nghĩ, số phận con bé đã quá cay nghiệt, không hiểu sao ông trời cứ thử thách nó mãi.

Giờ đây, mỗi ngày tôi đều cầu mong cho thai kỳ của con được bình an. Tôi chỉ mong con bé vượt qua được tất cả để có thể suôn sẻ làm mẹ, để cuộc đời nó có thêm ánh sáng từ nụ cười của đứa trẻ.

Tôi tin rằng đứa bé này chính là món quà đặc biệt mà con trai tôi gửi đến, để con dâu có thể tìm lại ý nghĩa cuộc sống, và để tôi có thêm một niềm vui tuổi già. Chỉ cần cả mẹ và con đều khỏe mạnh, tôi nguyện làm tất cả để bảo vệ và yêu thương họ trọn đời.