Sṓng với một người chṑng vȏ tư quá mức như thḗ này, người vợ mà cứ lầm lũi chịu ᵭựng thì cả ᵭời chỉ rước lấy muộn phiḕn khổ sở mà thȏi.
Tôi không biết nên khóc hay cười khi sống với người chồng vô tư quá mức như thế này. Anh tuổi đã ngoài 40 nhưng tính tình thì thật sự một lời khó nói hết.
1 tuần trước, tôi bị ốm nặng phải nằm viện 4 ngày, sau khi xuất viện, dì ruột (em gái mẹ tôi) đến thăm, mang cho 2 con chim bồ câu đã được làm sạch sẽ, bảo cho tôi hầm cháo ăn bồi bổ cơ thể cho nhanh khỏe.
Sau khi dì về, tôi liền cho bồ câu vào nồi hầm với vài vị thuốc Bắc và ít gạo nếp. Đến khi cháo chín, tôi múc một bát cháo kèm luôn con chim, muốn để nguội cho con gái ăn, sau đó đi lau nhà. Mấy ngày tôi nằm viện, nhà cửa không ai lau dọn, sắp thành bãi rác. Tôi dù mệt trong người nhưng nhìn thấy cảnh đó, không thể chịu được, phải lao vào dọn dẹp. Lấy được 2 chậu quần áo bẩn, móc ra vài đôi tất, rồi bát đũa xoong nồi nấu xong là bỏ ở bồn rửa, vỏ gói mì tôm vứt khắp nơi trong bếp… Trong lúc tôi loay hoay phơi đồ ở ban công thì chồng đi làm về, thấy tôi đang lúi húi thì hỏi một câu đáng đánh đòn: “Em vừa mới xuất viện mà đã giặt giũ phơi phóng thế kia à, để đấy mai làm cũng được mà”.
Tôi tức muốn xì khói, không thèm đáp lại mà tiếp tục công việc của mình.
Ảnh minh họa
Đến lúc quay vào nhà liền thấy chồng đang ngồi ăn bát cháo mà tôi múc ra. “Cháo ngon quá, vợ nấu vẫn đỉnh nhất, mấy ngày em nằm viện, bố con anh ăn cơm hàng cháo chợ, sợ quá rồi, đứa nào cũng chỉ mong mẹ về”.
- Ngày mẹ tôi còn trẻ khỏe, bà đi chăm sóc cháu nội suốt 10 năm. Khi đó, con tôi còn nhỏ, tôi từng mời mẹ đến trông nom các cháu nhưng bà t;;ừ ch;;ối. Mẹ bảo tôi nên nhờ nhà nội giúp đỡ, còn bà phải chăm lo cho cháu nội để về già, anh chị tôi có trách nhiệm. Bố tôi m;;ất sớm, mẹ về già không thể sống một mình được nên bà nghĩ đối xử tốt với cháu nội, chắc chắn cuối đời sẽ được an vui bên con cháu. Nhưng sự thật không như mơ, lúc mẹ tôi 65 tuổi, sức khỏe không còn tốt, vợ chồng anh trai đẩy bà về quê. Sau khi mẹ m;;ất, anh trai yêu cầu tôi giao nộp 500 triệu tiền tiết kiệm của mẹ. Những gì anh nói sau đó khiến tôi ng;;ã ngửa, hóa ra anh đã tính toán m;;ưu kế th;;âm h;;iểm đến vậy, chỉ chờ ngày mẹ qua đời thôi…và rồi …
- Ai có thể ngờ rằng, 20 năm sau, dì Mỹ lại trở thành mẹ kế của tôi. Nhưng điều khiến tôi khó chấp nhận hơn cả là bí mật của dì Mỹ mà tôi vừa phát hiện ra. Trong không gian tĩnh lặng, tôi ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay khẽ run. Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh cũ đã ngả màu theo thời gian, bức ảnh đó đã khiến thế giới trong tôi sụp đổ. Trong bức ảnh, mẹ tôi trẻ trung, tươi cười bên người bạn thân nhất – dì Mỹ. Ai có thể ngờ rằng, 20 năm sau, dì Mỹ lại trở thành mẹ kế của tôi. Nhưng điều khiến tôi khó chấp nhận hơn cả là bí mật của dì Mỹ mà tôi vừa phát hiện ra
- Bố vợ gợi ý tôi cưới chị vợ
- TҺȏпg gιɑ vừɑ vḕ tҺì mẹ cҺồпg sɑι gιúρ vιệc lɑu пҺà vì Ьẩп, tȏι ƌùпg ƌùпg xácҺ ƌồ Ьỏ ƌι пҺưпg cȃu пóι sɑu cùпg kҺιếп Ьà tím mặt
- Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”
Thấy ít xương anh nhằn ra ném ở bàn mà tôi giận tím mặt. Chồng vô tư ăn hết bát cháo liền cầm bát đứng dậy. Tôi tưởng anh đi rửa bát, ngờ đâu anh lại gần xoong cháo, mở nắp ra, kinh ngạc nói: “Ồ, còn 1 con nữa này, em có ăn không, không thì để anh ăn nốt”. Tôi ức chế quát: “Ăn ăn, anh thích thì ăn nốt đi”.
Chồng liền tươi cười: “Em cáu gì thế, còn mệt à, đi nằm nghỉ đi”. Rồi anh múc nốt cháo và chim ra bát, định ngồi ăn nốt. Tôi phải nói vội: “Cái Bông chưa ăn gì đâu”. Chồng lúc này như bừng tỉnh, đáp lại: “Thế để con bồ câu này cho con, anh ăn nốt tí cháo cho đỡ phí”. Tôi không nói được gì nữa, bỏ đi nằm vì vẫn đau đầu, bụng thì đói mà miệng đắng ngắt.
Ăn xong rồi, chồng bỏ bát vào bồn, không hề rửa.
8 năm sống với chồng, tôi hạnh phúc được đúng tháng đầu tân hôn vì được chồng yêu chiều, từ đó về sau lầm lũi như một người giúp việc không công. Chồng ngoài lười và bẩn ra thì còn vô tâm, vô tư quá mức. Đấy, như chuyện hôm nay, anh không hề hỏi xem tôi đã ăn gì chưa, còn đau, mệt thế nào, anh về nhà, nhìn thấy bát cháo là ăn ngay, không cần biết là của ai, thậm chí cũng chẳng có ý nghĩ để phần cho vợ con, cứ thỏa thích bụng của anh, no đủ cho anh đã, còn người thân thì mặc kệ.
Tôi không biết mình nên tiếp tục chịu đựng cảnh này hay bỏ quách chồng đi mà sống cho yên bình, lo cho bản thân và con cái là đủ?