Cũng qua lần này, người vợ đã nhận ra con người thật sự của chồng mình.
Khi mới yêu, tình cảm đôi bên thường bao giờ cũng tốt đẹp, đàn ông thì cho rằng hôn nhân là kết quả của tình yêu, còn phụ nữ lại luôn cho rằng hôn nhân là khởi đầu của một hành trình mới hạnh phúc lâu dài.
Chỉ có điều, nhiều người đã không cảm nhận được điều đó khi cuộc sống sau hôn nhân của họ là những chuỗi ngày nặng nề, cãi vã, không được như ý…
Nhiều người phụ nữ không hạnh phúc trong hôn nhân, họ luôn nhẫn nhịn chịu ấm ức trong cuộc hôn nhân như một con bò cần mẫn không biết nghỉ ngơi, làm việc chăm chỉ và quản lý gia đình.
Nhưng chính sự thờ ơ và vô tâm của người chồng, cuộc sống áp lực thường ngày khiến họ không thở nổi và lý do để họ tiếp tục luôn là con cái và cha mẹ …
NÍU GIỮ HÔN NHÂN VÌ CON
Lý Mai là một trong những người phụ nữ như vậy. Trong mắt người ngoài, cô thông minh và đức độ, quán xuyến mọi việc gia đình, rất mực hiếu thảo với cha mẹ chồng và có thể coi là một người vợ mẫu mực.
- Vợ ṓm cҺồпg vẫп gọι Ьạп vḕ tụ tậρ rồι Ьắt cȏ Ԁọп Ԁẹρ, пҺưпg vừɑ quɑү ƌι ɑпҺ ƌã tҺấү Ьát ƌĩɑ “Ьɑү” cùпg lờι tuүȇп Ьṓ Һùпg Һồп
- Sáng vừa đưa ta:n:g chồng, chiều vợ xách túi bỏ đi không quay đầu lại không một giọt nước mắt rơi và sự thật ch:ấn độ:ng phía sau sự lạnh lùng ấy
- Chán vợ. Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn. Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra. Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em….
- CҺỉ vàι gιȃү lấү cҺιếc lắc vàпg tặпg cҺáu cҺồпg troпg пgàү tҺȏι пȏι ra kҺoe mà tȏι lãпҺ Һậu quả ƌầү căm tức
- CҺồпg tȏι cҺȇ vợ tɑпҺ mùι cá kҺȏпg xứпg пgồι xe tιḕп tỷ, mẹ cҺồпg lιḕп Ьước kҺỏι xe và пóι một cȃu kҺιếп cҺồпg tȏι kιпҺ Һồп Ьạt víɑ
Nhưng có một điều chỉ mình Lý Mai biết, đó là trong cuộc hôn nhân này, sự thờ ơ của chồng cô là Lý Vĩ đã khiến cô thật sự chán ngán.
Chồng cô coi cô như người hầu trong nhà, phải hầu hạ anh ta mọi việc, có những ngày hơn 12 giờ đêm mới về đến nhà, người sặc mùi rượu bia và mỗi tháng chỉ đưa cho cô vài đồng sinh hoạt phí ít ỏi.
Rất nhiều người đã khuyên Lý Mai ly hôn nhưng cô luôn nghĩ tới đứa con đang học lớp 3, đây là giai đoạn quan trọng, cô không muốn làm xáo trộn suy nghĩ của con, cô quyết định sẽ vì con mà cố gắng nhẫn nhịn.
Mẹ chồng Lý Mai thì bà là một người so đo tính toán, mỗi lần đến nhà con dâu, bà đều nói con trai bà kiếm tiền không dễ dàng gì, phàn nàn việc con dâu có quá nhiều quần áo, không biết tiết kiệm tiền… Nhưng sự thật là đã hai ba năm nay, Lý Mai chưa hề mua quần áo mới.
Không lâu sau khi kết hôn, Lý Mai đã biết nguồn gốc tính cách của chồng mình, tất cả là do những lời dạy bảo đầy chi li tính toán của mẹ chồng đã tạo nên tính ích kỷ của anh. Nhưng đã quá muộn để hàn gắn mọi chuyện, trước kết hôn thì coi đó là tiết kiệm, kết hôn rồi mới nhận ra đó là thói vô tâm, ích kỷ và cực kỳ keo kiệt.
Rồi một ngày, gia đình Lý Mai xảy ra chuyện. Vì mẹ chồng nói rằng không được khỏe nên hôm đó cô thức dậy sớm, đi cùng bà đến bệnh viện kiểm tra. Tuy nhiên, kết quả kiểm tra khiến hai mẹ con giật mình hoảng sợ, mẹ chồng Lý Mai bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Việc điều trị ung thư giai đoạn cuối không chỉ tốn kém mà còn không có nhiều hi vọng. Chiều tối cùng ngày hôm đó, vì công ty ít việc nên Lý Vĩ về nhà sớm. Anh nghe thấy vợ đang gọi điện thoại, nghe loáng thoáng thấy tiếng từ trong điện thoại phát ra “mẹ tớ, bệnh ung thư, dùng tiền…”
Lý Vĩ nghe vậy cho rằng mình đã hiểu hết mọi chuyện, đợi vợ mình nói chuyện xong anh ta nói: “Em cũng biết anh kiếm tiền vất vả như thế nào, bao năm qua anh đều nỗ lực kiếm tiền nhưng cũng chưa thay xe mới. Bây giờ mẹ em bị bệnh, càng không thể để em dùng hết số tiền anh tiết kiệm mấy năm nay được, ngày mai sẽ mua xe mới.”
LỰA CHỌN CUỐI CÙNG
Những lời này khiến trái tim Lý Mai bỗng trở nên băng giá. Cô vì mẹ chồng mà chủ động tìm cách, hỏi thêm cả bạn bè để vay tiền, vậy nhưng anh ta lại nghĩ rằng nếu là mẹ vợ thì nhất định sẽ không chịu bỏ tiền ra chữa trị.
Nghĩ đến mẹ mình luôn đối xử tốt với con rể, Lý Mai cảm thấy xấu hổ vô vùng.
Trong mắt anh ta, sinh mạng người thân của vợ chẳng là gì cả. Lý Mai không nói gì, cười nhạt nói: “Vậy anh mua đi, ngày mai em đi cùng anh.”
Hôm sau, Lý Vĩ đến đại lý ô tô ký hợp đồng mua xe, vui vẻ thanh toán tiền đặt cọc rồi về nhà. Về đến nhà, nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế, vừa khóc vừa mắng chửi: “Con thật nhẫn tâm, mẹ vất vả nuôi con khôn lớn trưởng thành, con biết mẹ bị ung thư tiêu tốn tiền của con nên con đi mua xe. Mẹ thật phí công nuôi dạy con…”
Lúc này Lỹ Vĩ mới sửng sốt nói: “Không phải là mẹ của Lý Mai bị bệnh sao? Con thật sự không biết mẹ mới là người bị bệnh…”
Nghe thấy những lời này, Lý Mai cuối cùng cũng đã nhìn rõ con người chồng mình và nhìn rõ cuộc hôn nhân này. Cô không muốn lấy lý do vì con trai mình mà cứu vãn cuộc hôn nhân này nữa, lập tức đề nghị ly hôn.
LỜI BÌNH
Chúng ta luôn nghĩ rằng nhẫn nhịn là tốt và luôn hi vọng sẽ có một bước ngoặt mới, nhưng nếu hết lần này đến lần khác, những khát về cuộc sống và kỳ vọng thay đổi đều bị phũ phàng vùi dập, bạn sẽ làm thế nào?
Có người nói: “Con người ta mong manh trước những dục vọng, lòng tốt và trách nhiệm luôn đáng quý vì chúng có thể cưỡng lại những ham muốn mang tính phá hoại đó.”
Nhưng trên thực tế, chỉ những người có ý thức và trách nhiệm mới làm được việc đó và trong hôn nhân cũng vậy, những người đó hiểu mình nên làm gì, như vậy mới có thể tiếp tục vững bước tiến tới trong cuộc hôn nhân này.
Hôn nhân không phải là lẽ tất yếu của cuộc sống, khi người trong cuộc không còn nghĩ đến nhau và trở nên ích kỷ thì hôn nhân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa và nó đã trở thành một cái vỏ rỗng tuếch.
Dù là người yêu, người nhà hay bạn bè, điều quan trọng nhất trong việc sống hòa hợp là phải nhìn ra đóng góp của người khác và biết cách trân trọng nó, chứ không nên coi đây như là điều hiển nhiên đáng được nhận.