Trước yêu cầu vȏ lý của bạn trai, tȏi chỉ biḗt cȃm nín và thở dài.
Quân, bạn trai tôi, đang làm nhân viên văn phòng. Mức lương của anh còn khiêm tốn hơn tôi. Yêu nhau 2 năm nay, mỗi khi đi ăn, đi chơi, chúng tôi đều chia đôi tiền sòng phẳng. Tôi sợ mang nợ người khác. Quân thì chẳng dư dả gì.
Tôi đến nhà Quân chơi vài lần. Nhà anh cũng bình thường. Bố mẹ về hưu, lương tháng hơn 10 triệu, đủ chi tiêu sinh hoạt. Chị gái anh có chồng gần nhà, thường về thăm bố mẹ, sẵn tiện xin xỏ thứ này thứ kia. Kinh tế chị ấy cũng không giàu có. Có khi, tôi còn biếu tiền để chị ấy đóng tiền học cho 2 con.
Quân lại có tính ưa khoe mẽ, thích sống phông bạt. Anh ấy nói đàn ông phải kiếm nhiều tiền mới lo được cho vợ. Ừ thì tiền nhiều không thấy đâu, chỉ thấy lâu lâu anh ấy báo nợ vài chục triệu. Nguyên nhân vì mua đồng hồ, quần áo hàng hiệu mặc cho oai.
Hiện tại, tôi đang có bầu được 3 tháng. Theo dự định, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới vào cuối năm nay.
Ảnh minh họa
- Vợ ṓm cҺồпg vẫп gọι Ьạп vḕ tụ tậρ rồι Ьắt cȏ Ԁọп Ԁẹρ, пҺưпg vừɑ quɑү ƌι ɑпҺ ƌã tҺấү Ьát ƌĩɑ “Ьɑү” cùпg lờι tuүȇп Ьṓ Һùпg Һồп
- Sáng vừa đưa ta:n:g chồng, chiều vợ xách túi bỏ đi không quay đầu lại không một giọt nước mắt rơi và sự thật ch:ấn độ:ng phía sau sự lạnh lùng ấy
- Chán vợ. Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn. Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra. Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em….
- CҺỉ vàι gιȃү lấү cҺιếc lắc vàпg tặпg cҺáu cҺồпg troпg пgàү tҺȏι пȏι ra kҺoe mà tȏι lãпҺ Һậu quả ƌầү căm tức
- CҺồпg tȏι cҺȇ vợ tɑпҺ mùι cá kҺȏпg xứпg пgồι xe tιḕп tỷ, mẹ cҺồпg lιḕп Ьước kҺỏι xe và пóι một cȃu kҺιếп cҺồпg tȏι kιпҺ Һồп Ьạt víɑ
Hôm qua, Quân đến nhà tôi chơi. Trong bữa cơm, mẹ tôi kể bà có mảnh đất ở thành phố, gần công ty tôi làm. Mảnh đất này, bà mua lâu rồi nhưng không nói cho tôi biết. Giờ tôi sắp lấy chồng, bà sẽ làm giấy tờ sang tên cho tôi. Bà không muốn tôi làm dâu, cũng không muốn thấy con gái duy nhất đi lại cực khổ, xa xôi. Mẹ còn nhẩm tính, bảo giá mảnh đất ấy cũng phải hơn 10 tỷ đồng.
2 mắt bạn trai tôi sáng rực lên. Anh ấy cảm ơn rối rít. Mẹ tôi không hề nói sẽ để anh cùng đứng tên mà anh đã mừng rỡ đến vậy rồi.
Lúc tiễn bạn trai về, anh ấy bỗng đòi tôi bán mảnh đất đó đi, lấy tiền mua chiếc xe Mercedes 8 tỷ. Còn 2 tỷ thì gửi ngân hàng lấy tiền lãi cũng đủ sống. Anh còn nói: “Em là con gái duy nhất, chẳng lẽ bố mẹ lại để em ở trọ hay sao? Nhà em cũng rộng rãi, anh sẵn lòng ở rể, chỉ cần có chiếc xe mà anh ao ước bấy lâu nay là được rồi”.
Tôi bất ngờ trước yêu cầu vô lí của bạn trai. Thấy tôi chần chừ, Quân tỏ vẻ giận dỗi. Rồi anh tuyên bố nếu tôi không đồng ý thì sẽ không tổ chức đám cưới. “Em sinh con rồi tự nuôi con một mình đi”. Quân giận dữ bỏ về.
Tôi không dám kể chuyện này cho bố mẹ nghe. Bởi bố mẹ tôi vốn đã không thích Quân. Biết chuyện này, ông bà sẽ cấm cản chuyện cưới hỏi. Tôi cũng phân vân. Nếu đồng ý thì thiệt thòi cho tôi và gia đình quá, tại sao lại phải bán đất để mua xe cho chồng? Mà không đồng ý thì con tôi sẽ không có cha khi còn chưa sinh ra. Nên làm sao mới hợp lý đây?