Tôi 40 tuổi, cái tuổi đáng ra đang êm ấm với gia đình nhưng tôi không thể nào yên nổi với bố mình.
Tôi còn anh trai đã lập gia đình ở xa, con cái bệnh nhiều nên chẳng giúp đỡ được gì, mẹ tôi mất đã lâu. Cả tuổi trẻ, tôi không biết tiền mình làm ra là gì, được bao nhiêu mẹ giữ hết để trả nợ. Tôi chẳng biết mẹ nợ gì nhưng sau khi mẹ mất, tôi gánh một số nợ và đã trả xong. Tưởng rằng cuộc sống đỡ hơn thì lại tới bố. Bố tôi không đi làm, không có lương hưu lẫn tiết kiệm, không có sức khỏe vì nghiện rượu. Tất cả chi phí sinh hoạt nhờ vào tôi. Tôi phải đi làm xa, bố lại như đứa trẻ hở ra là chạy mất, cần người trông nom. Tôi gửi bố tiền sinh hoạt, bố đem đi uống rượu, không cho bố tiền thì ông đi xin ăn hàng xóm. Tôi không thể trông nom bố và cũng không thể cắt tiền vì lo bố đói. Nhiều lần ông phải nhập viện vì rượu. Mỗi lần bố đi viện, tôi không thể chú tâm vào công việc, lại tốn kém và chăm sóc bố. Tuy vậy khi vừa khỏe, ông lại uống, coi như công sức và tiền bạc lãng phí.