Vừa xuṓng bḗp thấy vợ ᵭứng ȏm con còn mẹ mình lúi húi rửa cả chục mȃm bát, Huy tự nhiên cảm thấy nóng mắt. Anh lao vào thẳng tay tát vợ cháy má.
Lâu nay, Huy vẫn luôn quan niệm, lấy vợ về là để quán xuyến hết mọi việc trong nhà. Chính vì vậy, anh rất kén vợ, phải chọn được cô nào đáp ứng được yêu cầu của mình, Huy mới chịu lấy.
Xuân là cô gái ít học theo suy nghĩ của Huy. Mặc dù cô cũng đã học hết cao đẳng chuyên ngành kế toán. Thế nhưng so với tấm bằng Thạc sĩ của chồng thì Xuân chẳng thấm vào đâu. Được cái, Xuân là người tháo vát, mấy chuyện nội trợ cô làm nhanh thoăn thoắt. Điều đó khiến Xuân ghi được điểm cộng trong mắt Huy. Sau này anh mới tán cô và 2 người chính thức trở thành vợ chồng.
Thứ 7 tuần trước nhà Huy có giỗ. 13 mâm cỗ một mình Xuân đạo diễn. Vì đã quá quen với việc cỗ bàn triền miên ở nhà chồng, nên hơn chục mâm cỗ này chẳng thể làm khó được Xuân.
Cuối buổi, Huy ngà ngà say nên đi nằm. Một mình Xuân lúi húi dọn hết đống bát đũa ngổn ngang. Khi đó, cả nhà chồng đều ở trên nhà ăn hoa quả, uống nước chè, trò chuyện với nhau rôm rả. Mẹ chồng thì bế bé Bi – con gái của Huy và Xuân.
Đang rửa bát thì đứa bé lăn ra khóc đòi ti mẹ. Mẹ chồng Xuân không biết dỗ dành thế nào nên đành bế bé xuống bếp. Thấy Xuân, con gái nằng nặc đòi được bế. Vì sợ con quấy khóc ảnh hưởng đến mọi người nên Xuân mải mải tháo găng tay rửa bát ra để ôm con.
Mẹ chồng để ý Xuân mồ hôi nhễ nhại thì thương, bà bảo: “Thôi mày bế con đi để mẹ dọn, nghỉ đi mà bế con. Nó cứ khóc thế lại trớ hết tý cơm vừa mới ăn”. Xuân từ chối đây đẩy, nhưng mẹ chồng vẫn kiên quyết.
- 3 ”пҺu cầu” ƌàп ȏпg luȏп tҺícҺ pҺụ пữ cҺủ ƌộпg ƌòι Һỏι, cҺỉ có vợ dạι mớι ιm lặпg kҺȏпg dám пóι
- 2 Ьιểu Һιệп kҺι пgủ пҺιḕu пgườι cҺo là ЬìпҺ tҺườпg, ƌι kҺám Ьác sĩ lạι Ьảo: Uпg tҺư rồι
- Sớm maι tҺức gιấc tҺấү có 9 Ьιểu Һιệп, пҺaпҺ cҺȃп ƌι kҺám lẹ: Uпg tҺư ƌaпg ƌếп rấɫ gầп rồι
- Tιḕп cҺọп пgườι: 3 kιểu ƌược tιḕп tự tὶm tớι, PҺúc – Lộc – Tàι Һộι tụ
- Tôi si::nh con thứ 3 vẫn là con g::ái mẹ chồng không thèm nhìn mặt cháu, gh::ét con dâu như chan tương đổ mẻ. Tôi cứ tưởng chồng sẽ hiểu và thương vợ con. Ai ng::ờ 1 ngày tôi ch::ế::t trân khi bước vào căn phòng mà chồng với bồ chung sống. K::inh kh::ủng hơn họ đã có với nhau 1 cậu con trai kháu khỉnh, mẹ chồng chị còn thường xuyên tới đây thăm cháu. Ả ta lên mặt thá::ch th::ức: “Lo::ại đà::n b::à không biết đ::ẻ như chị, sớm muộn gì cũng bị đ::á ra khỏi cửa”. Tôi đã bị dồn tới đường cùng, chạy vào bếp cầm 1 cái bát otô quyết định cho cả nhà chồng và ả nhân tình 1 trận ê hề…
(Ảnh minh họa)
Thế rồi bà xắn tay rửa bát, còn Xuân bế con đứng bên cạnh trò chuyện. Đúng lúc đó, Huy tỉnh dậy và buồn đi vệ sinh. Anh xuống toilet dưới bếp thì bất ngờ phát hiện cảnh tượng chướng mắt: Con dâu đứng ôm con, còn mẹ chồng thì phải rửa bát. Thế là chẳng cần hỏi cho rõ đầu đuôi tai nheo gì, Huy nhảy bổ vào vợ, giáng cho cô 1 cái tát cháy má. Vừa đánh vợ, anh vừa gằn giọng: “Cô láo toét nhỉ, dám để mẹ tôi phải dọn à?”.
Thấy bố tát mẹ, mắt đỏ ngầu giận dữ, đứa bé đâm hoảng, khóc ré lên. Xuân đau điếng, loạng choạng suýt ngã, nhưng cô vội lấy tay che mắt con để nó không bị sợ. Tát xong, Huy còn thẳng tay chỉ vào mặt vợ cảnh cáo: “Tôi lấy vợ về để cô hầu hạ nhà tôi. Chứ không phải cái loại con dâu ăn xong để mẹ chồng rửa bát. Cô không làm được thì cút về mẹ đẻ đi, tôi không giữ”.
Mẹ Huy thấy con trai đánh vợ thì lập tức buông bát can ngăn nhưng cũng không kịp với anh. Sự việc dưới bếp bắt đầu ầm ĩ đến mức mọi người trên nhà đều nghe thấy và chạy hết xuống dưới bếp xem có chuyện gì.
Một lúc sau, Huy mới bình tĩnh, dừng lại thở và thôi không mắng nhiếc vợ. Mẹ chồng thấy thế nói ngay: “Cái thằng này hay thật. Mày ăn xong leo tót lên giường nằm thì biết cái gì mà đánh vợ. Cái Bi nó quấy quá, khóc nằng nặc đòi mẹ, tao mới bế con xuống bếp. Thấy cái Xuân nó rửa cả đống bát một mình thì tao mới hộ nó một tý để nó dỗ dành con. Mày đúng là rượu vào thì lời ra, động chân động tay với vợ, không được cái tích sự gì”.
(Ảnh minh họa)
Xuân ôm một bên má hằn rõ 5 ngón tay của chồng. Cô cố gắng không khóc để không cảm thấy đáng thương trong mắt nhà chồng. Thấy con trai hành xử lỗ mãng, bố Huy và các bác trong nhà cũng lên tiếng nhắc nhở, sau cùng ai về nhà nấy, coi mọi chuyện như không. Chỉ có Xuân là thực sự giận và tủi thân. Cô nghĩ rằng nếu mình nhịn lúc này thì cả đời sau sẽ phải nhịn.
Thế là Xuân thẳng thắn nhìn chồng rồi nói: “Anh cưới vợ hay muốn trong nhà có 1 con ô sin sinh con, rồi làm lụng tất cả mà không phải trả tiền. Đàn ông các anh thì hay lắm, tự cho mình có quyền này quyền nọ trong nhà, phó mặc mọi thứ cho người vợ. Tự cho mình đặc ân được vểnh râu uống rượu đến mức say mềm, còn phụ nữ chúng tôi phải canh cánh đợi mọi người ăn xong thì dọn dẹp, vét đĩa vét nồi.
Anh nói vì anh ra ngoài kiếm tiền lo cho cuộc sống của gia đình nên tôi phải cung phụng, vậy tại sao tôi cũng phải đi làm, làm hùng hục có kém đứa nào không? Tôi không chấp nhận một ông chồng vừa bê tha rượu chè, vừa gia trưởng, vừa vũ phu nữa. Dẹp hết đi, tôi bế con về nhà tôi, còn anh kiếm con khác mà làm ô sin trong nhà này”.
Xuân bế thẳng con về phòng, bỏ mặc Huy đứng chết chân vì sốc. Đây là lần đầu tiên Xuân cãi lại chồng sau 5 năm lấy nhau. Huy cứ nghĩ vợ hiền, bảo gì làm nấy, nhưng không ngờ trong lòng cô có nhiều ấm ức như thế.
Bố mẹ Huy cũng bênh con dâu, mắng Huy xơi xơi là thằng đàn ông gia trưởng, cục tính. Huy cũng nhận ra mình thật tệ bạc. Cuối cùng anh chạy lên phòng, ra sức đập cửa để xin lỗi vợ. Nhưng Xuân không mở cửa. Có thể đây là giọt nước tràn ly khiến Xuân vùng lên đòi lại công bằng cho mình đến cùng!