Khi mang thai con gái thứ hai, tôi tình cờ đọc được tin nhắn trong điện thoại của chồng và phát hiện ra anh ngoại tình. Tôi sốc đến mức động thai. Rất may là cuối cùng con gái vẫn ra đời đủ ngày đủ tháng, khoẻ mạnh, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng bởi tâm lý nặng nề của mẹ trong thời kỳ mang thai hay không mà cháu bị chậm nói.
Tôi từng rất khó khăn để quyết định tha thứ cho chồng vì khi đó con đầu mới 6 tuổi, đứa nhỏ thì còn trong bụng mẹ. Những vất cả của người đang phải nuôi con nhỏ giúp tôi đè nén những sục sôi trong lòng, cố gắng thuyết phục mình bỏ qua chuyện cũ, đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, đàn ông ai chẳng từng có sai lầm…
Rồi khi lòng đã dần bình yên thì tôi phát hiện ra chồng mình không chỉ ngoại tình với một người mà còn dan díu với rất nhiều phụ nữ khác suốt cuộc hôn nhân. Đi công tác ở mỗi địa phương, anh đều cặp kè với phụ nữ ở đó, từ giáo viên mầm non đến tiểu thương, có cả những phụ nữ lớn tuổi, thậm chí là cả gái làng chơi.
Tôi cảm thấy kinh tởm khi biết sự thật. Không ngờ người chồng đầu ấp tay gối với mình bao nhiêu năm, cha của các con mình lại tồi tệ đến vậy. Tình yêu hoàn toàn bị dập tắt. Tôi nghĩ mình sẽ lập tức ly hôn, vì không có chút luyến tiếc nào nữa.
Khi đã gạt bỏ chuyện yêu đương thì đối với tôi, điều quan trọng nhất chính là các con. Vấn đề đặt ra cho cuộc sống tương lai là làm thế nào để các con có được cuộc sống tốt nhất. Tôi dứt khoát không thể xa đứa nào trong hai đứa, không chấp nhận chia con; nhưng nếu một mình nuôi thì vô cùng vất vả, các con sẽ thiếu thốn khổ sở.
Những gia đình từng ly hôn mà tôi biết, hầu như người đàn ông làm ngơ luôn chuyện chu cấp nuôi con hoặc chỉ đưa cho vợ cũ món tiền lấy lệ chẳng đủ cho con ăn sáng. Tôi không tin người chồng mất nết của mình lại tử tế hơn họ.
- 3 ”пҺu cầu” ƌàп ȏпg luȏп tҺícҺ pҺụ пữ cҺủ ƌộпg ƌòι Һỏι, cҺỉ có vợ dạι mớι ιm lặпg kҺȏпg dám пóι
- 2 Ьιểu Һιệп kҺι пgủ пҺιḕu пgườι cҺo là ЬìпҺ tҺườпg, ƌι kҺám Ьác sĩ lạι Ьảo: Uпg tҺư rồι
- Sớm maι tҺức gιấc tҺấү có 9 Ьιểu Һιệп, пҺaпҺ cҺȃп ƌι kҺám lẹ: Uпg tҺư ƌaпg ƌếп rấɫ gầп rồι
- Tιḕп cҺọп пgườι: 3 kιểu ƌược tιḕп tự tὶm tớι, PҺúc – Lộc – Tàι Һộι tụ
- Tôi si::nh con thứ 3 vẫn là con g::ái mẹ chồng không thèm nhìn mặt cháu, gh::ét con dâu như chan tương đổ mẻ. Tôi cứ tưởng chồng sẽ hiểu và thương vợ con. Ai ng::ờ 1 ngày tôi ch::ế::t trân khi bước vào căn phòng mà chồng với bồ chung sống. K::inh kh::ủng hơn họ đã có với nhau 1 cậu con trai kháu khỉnh, mẹ chồng chị còn thường xuyên tới đây thăm cháu. Ả ta lên mặt thá::ch th::ức: “Lo::ại đà::n b::à không biết đ::ẻ như chị, sớm muộn gì cũng bị đ::á ra khỏi cửa”. Tôi đã bị dồn tới đường cùng, chạy vào bếp cầm 1 cái bát otô quyết định cho cả nhà chồng và ả nhân tình 1 trận ê hề…
“Mình sẽ không ly hôn”, tôi thay đổi ý định. Như vậy, các con tôi vẫn có gia đình đầy đủ cha mẹ, vẫn có cuộc sống vật chất đầy đủ. Vì đã định như vậy, tôi quyết định giả vờ như không biết chuyện chồng ngoại tình. Trái tim đã chết, không còn ghen tuông, chỉ có xem thường nên điều đó đối với tôi không khó khăn. Dù sao anh ta cũng chẳng mấy khi ở nhà.
Nhưng nỗi đau khổ thì chưa bao giờ giảm đi suốt hai năm qua. Sự trớ trêu trong cuộc sống của mình khiến tôi cô đơn và mệt mỏi, nhiều lúc nghĩ hay mình cũng tìm một người đàn ông nào đó để có chút niềm vui, cũng là để trả thù chồng. Nhưng sự chán ghét của tôi đối với anh ta dường như lan sang toàn bộ giới đàn ông, chẳng ai khiến tôi hứng thú.
Tôi cố nuốt nỗi đau và ép mình mạnh mẽ. Anh ta về nhà vẫn đóng vai người cha, người chồng tốt; còn tôi đóng vai người vợ ngốc bị cắm sừng chi chít trên đầu mà không biết gì. Người bạn thân nhiều lần bảo tôi sao phải khổ như vậy, rằng phải đóng kịch triền miên bên cạnh người đàn ông mình khinh rẻ là một cuộc sống vô cùng độc hại, rằng tôi nên ly hôn.
Những lần như thế, tôi chỉ cười nhạt lắc đầu, bảo chỉ cần anh ta đều đặn chu cấp 30 triệu đồng mỗi tháng để tôi nuôi các con là đủ. Tôi biết rõ nếu ly hôn, chồng sẽ rủ bỏ trách nhiệm, vì thế tôi sẽ duy trì trạng thái giả ngu này cho đến lúc anh ta không còn vai trò gì nữa.
Nhìn bên ngoài, tôi vẫn có một gia đình êm ấm, nhưng thực ra tôi đang sống như một người mẹ đơn thân, chỉ là không phải trầy trật kiếm tiền nuôi con. Tôi cũng đầu tư cho việc chăm sóc nhan sắc, ăn diện và một số sở thích. Việc ngắm mình trong gương thấy ổn cho tôi thêm sức mạnh để sống, thậm chí nhiều lúc tôi còn tự nhủ, thế này cũng có thể coi là đủ, là hạnh phúc.
Ở tuổi 36, tôi cảm thấy mình đã bản lĩnh hơn rất nhiều sau nỗi đau hôn nhân. Tôi nghĩ mình đang dần học được cách buông bỏ, không còn cố níu kéo trái tim người đàn ông đã không còn thuộc về mình. Tuy nhiên, có đôi khi đối diện với chính mình, tôi thấy mình dường như đang lừa dối bản thân, rằng mình thực ra không ổn như mình nghĩ.
Đôi khi tôi tự thấy mình cũng xấu xa khi diễn kịch với chồng, nhưng sau đó gạt đi, bởi anh ta lừa tôi, tôi lừa lại anh ta, lợi dụng tiền bạc của anh ta thì có gì sai!
Hơn nữa, là một người đàn bà bị phản bội, một nách hai con, tôi cũng chỉ có thể chọn phương án tốt nhất mà mình có. Nếu làm lớn chuyện chồng ngoại tình, tôi và các con đều mất hết mà chẳng được gì. Thà rằng cứ làm ngơ và coi chồng như một người bạn sống cùng nhà, chu cấp tiền nuôi con.
Chỉ là, tôi lo sợ nếu sau này các con biết được, chúng sẽ thất vọng về bố mẹ. Tôi nên làm thế nào đây?