Ngọc Anh, một cô gái tỉnh lẻ, kết hôn và về làm dâu ở Hà Nội, nơi những xung đột mẹ chồng – nàng dâu tưởng chừng chỉ có trên phim đã trở thành thực tế. Cô luôn cố gắng giữ hòa khí, nhưng các tình tiết nhỏ nhặt của cuộc sống hàng ngày lại dần bào mòn sự kiên nhẫn.
Ảnh minh họa.
Mẹ chồng cô, người phụ nữ gần 70, sống tiết kiệm đến mức khắt khe, khiến mối quan hệ ngày càng thêm căng thẳng.
Từ chuyện giá cả đồ dùng, hóa đơn sinh hoạt, đến cả kế hoạch du lịch, mẹ chồng Ngọc Anh đều can thiệp với một thái độ khó chịu. Nhiều lần, bà thẳng thừng phê phán cô con dâu vì cho rằng cô chi tiêu phung phí, thậm chí từng chỉ trích ngay trong bữa cơm khiến Ngọc Anh tức tưởi bật khóc. Cả khi cô gợi ý cả nhà đi nghỉ mát, bà cũng nhất mực từ chối vì “sợ tốn kém,” làm vợ chồng cô đành bỏ dở kế hoạch.
Giữa những khúc mắc ấy, một câu chuyện mới làm mối quan hệ càng thêm căng thẳng. Sau khi cưới, Ngọc Anh đã gửi lại mẹ chồng toàn bộ số vàng hồi môn với ý nghĩ “tạm cất để nhỡ sau này có việc cần dùng.” Thế nhưng, khi giá vàng tăng kỷ lục, cô ngỏ ý xin lại để bán. Bà lại trì hoãn hết ngày này qua ngày khác, khiến cô không khỏi bực bội, thậm chí nghi ngờ liệu mẹ chồng có ý định “giữ luôn” tài sản của mình.
Bức xúc dồn nén, Ngọc Anh quyết định nhờ chồng hỏi thẳng. Sau nhiều lần chất vấn, bà cuối cùng mới miễn cưỡng đưa lại. Ngọc Anh cay đắng tự nhủ: “Đúng là nhờ mẹ chồng giữ vàng, muôn đời cũng chỉ có rạn nứt tình cảm.”
- Vợ ṓm cҺồпg vẫп gọι Ьạп vḕ tụ tậρ rồι Ьắt cȏ Ԁọп Ԁẹρ, пҺưпg vừɑ quɑү ƌι ɑпҺ ƌã tҺấү Ьát ƌĩɑ “Ьɑү” cùпg lờι tuүȇп Ьṓ Һùпg Һồп
- Sáng vừa đưa ta:n:g chồng, chiều vợ xách túi bỏ đi không quay đầu lại không một giọt nước mắt rơi và sự thật ch:ấn độ:ng phía sau sự lạnh lùng ấy
- Chán vợ. Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn. Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra. Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em….
- CҺỉ vàι gιȃү lấү cҺιếc lắc vàпg tặпg cҺáu cҺồпg troпg пgàү tҺȏι пȏι ra kҺoe mà tȏι lãпҺ Һậu quả ƌầү căm tức
- CҺồпg tȏι cҺȇ vợ tɑпҺ mùι cá kҺȏпg xứпg пgồι xe tιḕп tỷ, mẹ cҺồпg lιḕп Ьước kҺỏι xe và пóι một cȃu kҺιếп cҺồпg tȏι kιпҺ Һồп Ьạt víɑ
Cô còn chưa kịp nguôi ngoai thì một sáng nọ, khi vừa đến nơi làm việc, Ngọc Anh nhận được cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng. Không buồn gọi lại, cô mở tin nhắn và ngay lập tức chết lặng:
“Con gọi hỏi ý kiến ông bà bên ấy xem. Vàng chẳng có mấy lại là kỷ niệm ngày cưới, thôi đừng bán nữa con ạ. Mẹ có cuốn sổ tiết kiệm đây, cần gì mẹ đi rút cho mà dùng trước.”
Dòng tin nhắn khiến Ngọc Anh chững lại. Sổ tiết kiệm của bà – số tiền ít ỏi gom góp từ lương hưu để dành phòng khi đau ốm, nay bà sẵn sàng chia sẻ với cô, chỉ vì không muốn cô tổn thất hay phải chịu lời trách móc từ gia đình bên ngoại.
Bàng hoàng, Ngọc Anh cảm thấy hổ thẹn, bấy lâu cô đã tự suy diễn, để những giận hờn cá nhân làm mờ đi sự quan tâm kín đáo của bà. Một người mẹ chồng khắt khe, khó tính nhưng lại âm thầm lo lắng, luôn giữ gìn mối quan hệ gia đình vì con dâu, sợ cô bị người ngoài phán xét.
Khoảnh khắc ấy như thổi bùng một tình cảm mới trong Ngọc Anh. Cô đã “vỡ” ra rằng tình thương đâu chỉ thể hiện bằng lời nói ngọt ngào, mà có khi là cả sự hy sinh thầm lặng, dành cho con dâu một cách vô điều kiện. Và kể từ đó, Ngọc Anh dần mở lòng hơn, yêu thương bà không chỉ là mẹ chồng, mà như chính mẹ ruột của mình.