Ông Tâm, 72 tuổi, một người nông dân cả đời cần cù, quyết định triệu tập ba cậu con trai về nhà để phân chia tài sản. Ngày hôm đó, căn nhà nhỏ giữa làng trở nên đông vui nhưng không khí lại có phần căng thẳng vì ai cũng hồi hộp chờ nghe quyết định của ông.
Ông Tâm mở đầu:
- “Bố đã bàn với mẹ các con. Nhà mình có ba anh em, nên số tiết kiệm 6 tỷ bố sẽ chia đều, mỗi đứa gần 2 tỷ. Bố mẹ giữ lại 600 triệu để dưỡng già. Bố hy vọng các con sống hòa thuận, không vì tài sản mà mâu thuẫn.”
Mọi người thoạt đầu im lặng, nhưng rồi Hùng, cậu con cả, bất ngờ đứng phắt dậy, giọng bức xúc:
- “Bố tưởng chia như vậy là công bằng sao? Con là anh cả, đã đỡ đần bố mẹ từ lâu, tại sao lại không được phần hơn?”
Hai cậu em là Hải và Hòa cũng không chịu thua. Hải, người từng gửi tiền về cho bố mẹ trong những năm đi làm xa, liền phản pháo:
- “Anh cả thì sao? Bao nhiêu năm nay con làm việc, gửi tiền về, bố mẹ vẫn tiêu dùng và xây nhà nhờ công con. Công bằng ở đâu khi con chỉ được chia bằng anh cả?”
Cậu út Hòa, vẫn luôn bị coi là vô lo nhất nhà, lần này cũng lên tiếng:
- “Hai anh cứ nói mình hy sinh, nhưng có ai chịu ở lại chăm sóc bố mẹ lúc ốm đau như em không? Em là người gần gũi nhất, vậy mà phần lại chẳng hơn?”
Ông Tâm lặng lẽ nghe từng lời, không nói gì. Cuối cùng, ông đứng dậy, rút từ tủ một quyển sổ đỏ, đặt mạnh xuống bàn:
- “Các con tranh nhau làm gì? Có khi nghe xong chuyện này, các con còn chẳng muốn lấy đồng nào!”
Căn phòng rơi vào im lặng. Ông Tâm mở sổ ra, lật từng trang, và nói bằng giọng chậm rãi nhưng đầy nghiêm nghị:
- Vợ ṓm cҺồпg vẫп gọι Ьạп vḕ tụ tậρ rồι Ьắt cȏ Ԁọп Ԁẹρ, пҺưпg vừɑ quɑү ƌι ɑпҺ ƌã tҺấү Ьát ƌĩɑ “Ьɑү” cùпg lờι tuүȇп Ьṓ Һùпg Һồп
- Sáng vừa đưa ta:n:g chồng, chiều vợ xách túi bỏ đi không quay đầu lại không một giọt nước mắt rơi và sự thật ch:ấn độ:ng phía sau sự lạnh lùng ấy
- Chán vợ. Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn. Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra. Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em….
- CҺỉ vàι gιȃү lấү cҺιếc lắc vàпg tặпg cҺáu cҺồпg troпg пgàү tҺȏι пȏι ra kҺoe mà tȏι lãпҺ Һậu quả ƌầү căm tức
- CҺồпg tȏι cҺȇ vợ tɑпҺ mùι cá kҺȏпg xứпg пgồι xe tιḕп tỷ, mẹ cҺồпg lιḕп Ьước kҺỏι xe và пóι một cȃu kҺιếп cҺồпg tȏι kιпҺ Һồп Ьạt víɑ
- “Ngôi nhà này, ruộng vườn này, thực chất đã cầm cố ngân hàng từ 15 năm trước. Bố phải vay nợ để chữa bệnh cho mẹ các con, rồi lại vay thêm để giúp Hùng mở cửa hàng, Hải học đại học, và Hòa lấy vợ. Số tiền tiết kiệm 6 tỷ thực ra chỉ còn lại 600 triệu, sau khi bố mẹ bán đất đai trả nợ.”
Mặt ba cậu con trai tái mét, không ai dám nói thêm lời nào. Hùng, người lớn tiếng nhất, lắp bắp:
- “Bố… bố nói thật sao? Vậy tại sao bố không nói cho chúng con biết?”
Ông Tâm thở dài, giọng trầm buồn:
- “Bố mẹ không muốn các con phải lo lắng. Nhưng giờ bố già rồi, không muốn giấu diếm nữa. Các con tự quyết định đi. Nếu muốn chia, bố chỉ còn 600 triệu này. Mỗi đứa cầm 200 triệu, thế là hết.”
Một không khí nặng nề bao trùm căn nhà. Hòa, người út, bật khóc:
- “Bố ơi, chúng con đã sai rồi. Con không cần phần nào hết, chỉ mong bố mẹ sống lâu với chúng con.”
Hải gật đầu, quay sang hai người anh em:
- “Em đồng ý. Chúng ta thay vì tranh cãi, hãy cùng nhau chăm sóc bố mẹ.”
Hùng nhìn ông Tâm, đôi mắt ngấn nước:
- “Con đã ích kỷ, bố ạ. Con cũng không cần chia gì hết. Chỉ cần bố mẹ khỏe mạnh, chúng con nguyện làm tất cả.”
Câu chuyện kết thúc với sự hòa thuận và thấu hiểu giữa các thành viên trong gia đình. Sự thật sau quyển sổ đỏ không chỉ làm ba cậu con trai thức tỉnh mà còn giúp họ nhận ra giá trị đích thực của tình cảm gia đình.